DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 456

 

Sau khi uống hết ba chén, nước da ông cụ từ trắng chuyển sang hồng, dần dần khỏe mạnh lên, hơi thở đều đặn hơn, cả người giống như cành cây khô héo bỗng chốc đâm chồi nảy lộc xanh biếc trở lại. 

Sức sống đã phục hồi. 

“Cậu Giang, tôi có cần phải chuẩn bị thêm mấy chén canh nhân sâm nữa không?” Hoàng Lực Ngôn hỏi. 

Giang Sách xua tay. 

Mặc dù nhân sâm ngàn năm tốt nhưng cũng không thể ăn một cách tùy tiện. 

Liều lượng hiện tại đối với người bình thường đã là rất lớn, cũng chính vì cơ thể của ông cụ thiếu hụt, nếu đổi lại là người bình thường thì đã hộc máu mũi từ lâu rồi. 

“Như vậy là đủ rồi.” Giang Sách khẽ nói. 

“Vậy thì ba tôi.” 

“Đừng gấp, cơ thể ông ấy cần thời gian hồi phục, cứ để ông ấy nằm yên một tiếng, tôi châm thêm vài kim nữa là sẽ ổn thôi.” 

201) 

Vẻ mặt Hoàng Lực Ngôn tràn đầy vui mừng, như vậy bệnh tình của ba sẽ không sao rồi ư? 

Đinh Mộng Nghiên ở bên lặng lẽ quan sát Giang Sách, trong mắt tràn đầy tình cảm yêu mến. 

Đàn ông đẹp trai nhất là khi họ nghiêm túc. 

Đây là lần đầu tiên Đinh Mộng Nghiên nhìn thấy Giang Sách nghiêm túc khám bệnh cho người khác như vậy, hơn nữa kỹ thuật rất điêu luyện, không giống một tay mơ chút nào, khó có thể tưởng tượng rằng Giang Sách chỉ mới học y thuật hơn một tháng. 

Thậm chí Đinh Mộng Nghiên còn đang nghĩ, liệu Giang Sách có thể trở thành một bác sĩ chính thức trong tương lai không? Như vậy mức lương cũng sẽ cao hơn rất nhiều. 

Đang nghĩ ngợi thì đã có vài bóng người đi đến cửa. 

Một trong số đó là Hoàng Hoa Lộ. 

Anh ta vẫn đang hút xì gà và nói một cách nóng nảy: “Này, này, mấy người xong chưa? Người ta khám bệnh một lúc đã xong rồi, còn mấy người đã khám gần cả tiếng đồng hồ. Sao hả, mấy người đang làm phẫu thuật là, làm gì mà lâu như thế?” 

Giang Sách không đợi cho anh ta nói xong, cũng không quay đầu lại, một cây ngân châm bay thẳng ra ngoài đánh bật điếu xì gà trong miệng Hoàng Hoa Lộ bay thẳng ra ngoài. 

“Sức khoẻ người bệnh suy yếu, không ngửi được mùi khói thuốc.” 

“Thêm một tiếng nữa, tự nhiên bệnh nhân sẽ tỉnh lại, mấy người chỉ cần ở bên ngoài chờ là được rồi.” 

Đôi mắt của Hoàng Hoa Lộ như muốn toé lửa. 

“Được, một giờ phải không?” 

“Tôi chờ!” 

“Tôi muốn xem anh giở trò gì. Nếu không chữa được cho ba tôi thì đừng hòng rời khỏi đây một cách dễ dàng, nhà họ Hoàng chúng tôi không phải là nơi mà kẻ nào cũng đến giễu võ giương oai được đâu.” 

Giang Sách không thèm nghe, anh chỉ tập trung vào việc châm kim, mỗi mũi kim phải đảm bảo rằng khí được dẫn đến nơi chính xác nhất. 

“Chúng ta đi.” 

Hoàng Hoa Lộ dẫn theo người bước ra ngoài, đoàn người đợi ở đại sảnh của tầng một. 

Có người tiến lên nói: “Anh cả, anh nói xem liệu người mà Tiểu Ngôn mới về chữa bệnh cho ba có chữa được không?” 

Hoàng Hoa Lộ cười khẩy: “Cậu cảm thấy có thể không? Chúng ta đã thuê bao nhiêu bác sĩ tài giỏi đều không thể chữa khỏi. Ngay cả bác sĩ nước ngoài cũng không biết là đã mời đến bao nhiêu người rồi, nhưng họ cũng không thể chữa khỏi. Mọi người đều nói rằng bệnh của ba cần phải bổ sung rất nhiều tinh khí, ngay cả nhân sâm trăm tuổi cũng không thể bổ sung được. Đây đã không còn là vấn đề của y thuật nữa, mà dược liệu càng quan trọng hơn.” 

“Vậy chúng ta cần gì phải lo lắng chứ?” 

“Bây giờ cậu hãy đi tìm một nhóm người đến đây, chờ một giờ sau hãy cho thằng nhóc đó nếm mùi đau khổ đi.” 

Người nọ gật đầu và quay đi tìm người. 

Một lúc sau, một nhóm côn đồ đi đến đại sảnh. 

Hoàng Hoa Lộ yên lặng nhìn đồng hồ, sau khi kiên nhẫn chờ đợi một tiếng, anh ta vỗ đùi đứng dậy. 

“Đi, đi lên tìm tên nhóc kia tính sổ” 

Anh ta dẫn một đám người lên cầu thang, đến phòng của ông Hoàng trên tầng hai, đá tung cánh cửa ra. 

“Thằng oắt con, đã một giờ rồi.” 

Đọc truyện chữ Full