DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 483

Ý tưởng của anh ta rất đơn giản, thông qua phép khích tướng này để khiến Lâm Mộng Vân tỉnh ngộ. 

Nhưng lại biến khéo thành vụng. 

Lâm Mộng Vân không những không “tỉnh ngộ” mà ấn tượng của cô ta về Dương Tuấn Thiên thậm chí còn tệ hơn. 

Không phải cô ta không biết Dương Tuấn Thiên thích cô ta, theo đuổi cô ta. Lý do khiến cô ta mãi mà vẫn chẳng chịu đồng ý là vì Lâm Mộng Vân không có hảo cảm với Dương Tuấn Thiên cho lắm. 

Lần này thì hay rồi, Dương Tuấn Thiên nói những lời này trực tiếp khiến Lâm Mộng Vân nảy sinh ác ý với anh ta. 

Mấy người còn đang già mồm, đột nhiên, sắc mặt của Điền Kề thay đổi. 

Gần như trong tích tắc, khuôn mặt của Điền Kề giống như bị bàn ủi ủi qua vậy, nó đỏ rực, cả hai tròng mắt gần như lồi ra ngoài. 

Bịch! 

Điền Kệ trực tiếp rơi từ trên xe lăn xuống đất, co quắp tay chân rồi bất tỉnh nhân sự. 

Bên cạnh còn rải rác thuốc bổ chưa ăn xong. 

“Điền Kell!” 

Sự thay đổi đột ngột khiến Dương Tuấn Thiên giật nảy mình. Anh ta lập tức chạy đến để giúp Điền Kề. 

Giang Sách cau mày, cái gì gọi là không nghe lời người già, chịu thiệt ở trước mắt chứ? Chính là thế này. 

Điền Kề không nghe theo lời Giang Sách mà cứ nằng nặc muốn ăn thuốc bổ. Kết quả ăn quá nhiều, vốn dĩ máu đã dễ bị tắc nghẽn, bây giờ sau khi ăn xong thì máu lại đặc hơn, chẳng mấy chốc đã tắc lại. 

Nếu không được xử lý kịp thời, người có thể tử vong. 

Giang Sách bước tới, nói: “Để tối chữa trị cho cậu ta. Nếu bây giờ xử lý thì còn có thể chữa khỏi.” 

“Cút!!!” 

Dương Tuấn Thiên hét thẳng vào mặt Giang Sách: “Bớt ở đây mèo khóc chuột, giả từ bị đi. Mày chỉ ước gì Điền Kệ trở thành như thế này thôi, đúng không?” 

Nói rồi, anh ta lập tức nhấc Điền Kề và đi về phía ô tô. 

Ngay khi Giang Sách định đuổi theo, Dương Tuấn Thiên lập tức nói với các thành viên trong đội: “Chặn anh ta lại cho tôi! Đừng để anh ta đến bệnh viện quấy rối nữa.” 

“Vâng!!!” 

Một nhóm lớn các thành viên trong đội chạy đến ngay lập tức và ngăn Giang Sách, không cho anh theo đến bệnh viện. 

Giang Sách khá là bất đắc dĩ. 

Ý tốt của anh, bất kể hiềm khích trước đây vẫn muốn chữa bệnh cho Điền Kề, kết quả lại đổi lấy một kết cục như thế này, thật là nực cười. 

Thành thật mà nói, mạng người lớn hơn trời. 

Hơn nữa mạng sống này còn thuộc về đội xe. 

Để báo đáp sự tin tưởng của ông Lâm, Giang Sách dự định dù bên kia có nói gì đi chăng nữa thì cũng phải cứu sống Điền Kê. Nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, thật khó để nói rằng có thể cứu được tính mạng của Điền Kề hay không. 

Trời làm bậy còn có thể sống, nhưng tự làm bậy thì không sống được! 

Nếu đây là sự lựa chọn của bọn họ, Giang Sách không cần thiết phải đóng vai một người hiền lành như thế này mãi nữa. 

Anh quay người ngồi xuống, không nói tiếng nào, chỉ chống tay lên lưng ghế bên cạnh, nhấc chân lên rồi lặng lẽ nhìn trời, như đang chờ đợi một điều gì đó. 

Nếu đến nhanh, còn có thể cứu. 

Nếu đến chậm, vậy… 

“Haiz…” 

Giang Sách không nghĩ về nó nữa, mọi thứ đều do số phận. 

Ở một diễn biến khác. 

Dương Tuấn Thiên lập tức lái xe đưa Điền Kề đến bệnh viện, cũng giống như lần trước, lần này anh ta vẫn yêu cầu Lục Diệp phẫu thuật. 

Sau khi nhìn thấy bệnh nhân, Lục Diệp cảm thấy trong lòng lộp bộp, có chút bất an. 

Anh ta nhìn quanh rồi hỏi: “Chỉ hai người thôi sao?” 

Dương Tuấn Thiên gật đầu: “Chỉ hai chúng tôi.” 

“Tôi nhớ lần trước khi đi cùng anh còn có một người đàn ông khác mà. Saolần này anh ta không đến?” 

Dương Tuấn Thiên giải thích: “Ý anh là Giang Sách? Không phải lần trước anh ta đến đây 

muốn phá rối, nói năng lỗ mãng với anh, suýt chút nữa đã khiến phẫu thuật chậm trễ rồi sao? Thế nên lúc này đây tôi không cho anh ta đến, miễn cho anh ta gây phiền phức.” 

“Ồ, ra vậy.” 

Trên trán Lục Diệp đổ mồ hôi lạnh, làm sao bây giờ? 

Lần bệnh trước thật ra là Giang Sách chữa khỏi, Lục Diệp anh ta hoàn toàn không giúp đỡ được gì. Lần này Giang Sách không tới, anh ta sẽ chữa trị như thế nào? 

Anh ta nhìn bệnh nhân, trái tim treo ngang. 

Anh ta vẫn không tin, căn bệnh mà ngay cả một bác sĩ nghiệp dư còn có thể chữa khỏi, người chuyên nghiệp như anh ta còn không thể chữa được! 

“Chờ ở đây.” 

Lục Diệp cho người đưa Điền Kề vào phòng phẫu thuật, sau đó bắt đầu điều trị. 

Dương Tuấn Thiên thở phào nhẹ nhõm ngồi ở cửa phòng phẫu thuật chờ đợi. Nếu lần trước Lục Diệp có thể chữa khỏi bệnh cho Điền Kê thì hẳn là lần này cũng không có chuyện gì. 

Chỉ là anh ta không rõ vì sao Điền Kề đột nhiên tái phát? 

Lúc này, anh ta nghĩ đến lời của Giang Sách: Ăn ít thuốc bổ. 

Dương Tuấn Thiên nhanh chóng lắc đầu: “Không thể nào, tên khốn Giang Sách đó làm sao có thể nói tốt cho Điền Kề được chứ? Nhất định là anh ta đã bỏ thứ gì đó không thể ăn trong thuốc bổ của Điền Kê rồi. Ừm, nhất định là như vậy!” 

Khi anh ta đang suy nghĩ lung tung, Lục Diệp đang điều trị cho Điền Kề trong phòng mổ. 

Tuy nhiên, anh ta cầm con dao mổ, đứng trước giường suốt năm phút đồng hồ mà vẫn không hề động đậy. 

Không phải anh ta không muốn trị liệu, mà là không có cách nào bắt đầu! 

Lục Diệp khá lúng túng khi phát hiện anh ta hoàn toàn không biết chỗ máu tụ của bệnh nhân đâu, thậm chí ngay cả những máy móc tối tân nhất cũng không thể chẩn đoán hết được. 

Cho dù là chẩn đoán ra được, với trình độ của Lục Diệp mà muốn khơi thông tốt chỗ máu tụ là điều hoàn toàn không có khả năng. 

Lần này, xấu hổ rồi. 

Lục Diệp nhìn Điền Kề trên bàn mổ mà muốn khóc không ra nước mắt. 

Đọc truyện chữ Full