DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 486

Tại cửa phòng phẫu thuật, Dương Tuấn Thiên, người bị kẹt đầu vào ghế, không dễ dàng gì mới nhấc đầu ra ngoài được, tình cờ gặp Điền Kề đã hồi phục và Lâm Mộng Vân. 

“Điền Kế? Cậu… khỏe rồi à?” 

Vốn dĩ Điền Kề luôn khúm núm với Dương Tuấn Thiên, bây giờ nhìn thấy Dương Tuấn Thiên, trong ánh mắt chỉ tràn ngập vẻ chán ghét, thậm chí hận không thể đi lên cho anh ta hai bạt tai. 

Dương Tuấn Thiên rất khó chịu khi nhìn thấy loại ánh mắt này. 

Điền Kê khàn giọng nói: “Dương Tuấn Thiên, tôi không sao rồi, có phải anh mất hứng lắm đúng không?” 

Dương Tuấn Thiên sửng sốt một chút, sau đó nặn ra một nụ cười nói: “Làm sao có thể chứ? Chúng ta là anh em tốt cơ mà! Cậu có thể bình phục, tôi vui còn không kịp, sao có thể mất hứng được?” 

“Anh em?” 

“Ha ha!” 

Điền Kê nổi giận mắng: “Tôi đều biết tất cả sự thật rồi, anh còn giả bộ cái gì?” 

“Sự thật? Cậu biết sự thật gì?” Dương Tuấn Thiên liếc nhìn Lâm Mộng Vân, trong lòng có linh tính không tốt, nói: “Điền Kề, cậu đừng nghe lời nói bậy bạ của người khác mà ảnh hưởng đến tình anh em giữa chúng ta.” 

“Tình anh em cái chó má gì!” 

Điền Kề chỉ vào Dương Tuấn Thiên: “Anh thà nhìn ông đây chết cũng không chịu nhờ Giang Sách ra tay cứu tôi. Nếu không phải có sự kiên trì của Giang Sách, tôi đã chết ngắt rồi!” 

“Còn tình anh em?” 

“Đó là cách anh đối xử với anh em của anh sao?” 

Dương Tuấn Thiên cứng họng. Anh ta thật sự không ngờ Lâm Mộng Vân lại kể cho Điền Kề nghe mọi chuyện, càng không ngờ Điền Kể lại tin điều đó. 

Anh ta càng hận Giang Sách, càng muốn đề phòng Giang Sách, lại càng bị Giang Sách khống chế. 

Anh ta vô cùng khó chịu. 

Giờ mọi chuyện đã bại lộ, Dương Tuấn Thiên cũng không có ý định che giấu điều gì, nói thẳng: “Tao không để cho Giang Sách cứu mày đó, vậy thì sao? Mày chỉ là một đội viên bình thường với tính mạng rẻ mạt. Mày có thể làm gì được tao?” 

Cái đuôi của con cáo cuối cùng cũng lộ ra. 

Điền Kề nói: “Dương Tuấn Thiên, có câu nói “ác giả ác báo”. Anh đợi đấy, có lúc anh sẽ phải khóc thôi!” 

Nói xong, cậu ta rời khỏi bệnh viện với sự giúp đỡ của Lâm Mộng Vân. 

Khi đi ngang qua người Dương Tuấn Thiên, Lâm Mộng Vân cũng hung tợn trừng mắt nhìn anh ta, hận Dương Tuấn Thiên đến tận xương tủy. Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng Dương Tuấn Thiên lại là một tên lưu manh nhỏ nhen như vậy. 

Nhìn theo bóng dáng rời đi của Dương Tuấn Thiên và Lâm Mộng Vân, trái tim của Dương Tuấn Thiên càng bốc lửa. 

Một người là thằng đàn em của anh ta, người còn lại là người phụ nữ anh ta thích. Bây giờ đàn em phản bội anh ta, người phụ nữ anh ta thích lại ghét anh ta, tất cả những điều này đều do Giang Sách hết! 

“Giang Sách ơi Giang Sách, đây là do mày ép tao.” 

“Vốn dĩ tạo không định lấy mạng của mày đầu, nhưng nếu mày đã quá đáng như vậy, vậy thì đừng trách tạo nhẫn tâm!” 

Cổng bệnh viện. 

Giang Sách vẫn đứng bên cạnh cây cột, dựa vào cây cột với điếu thuốc trên tay. 

Nghe thấy tiếng bước chân lộc cộc, hai người một nam một nữ đi tới bên cạnh anh, chính là Điền Kê và Lâm Mộng Vân. 

Điền Kề nhìn Giang Sách, tràn đầy cảm xúc áy náy. 

Phịch một tiếng, cậu ta quỳ mạnh xuống trước mặt Giang Sách, lớn tiếng nói to hai chữ: “Xin lỗi!” 

Giang Sách giật mình, vội vàng đưa tay đỡ cậu ta dậy. 

“Cậu đang làm gì đấy?” 

Điền Kề áy náy nói: “Anh Giang, tôi thật là chó cắn Lã Động Tân, không phân rõ được lòng người tốt. Tôi muốn lái xe đâm chết anh, anh lại không kể những hiềm khích trước đây mà cứu mạng tôi!” 

“Tôi nói năng lỗ mãng với anh, xúc phạm anh, xa lánh anh, nhưng anh vẫn lấy ơn báo oán, cứu mạng tôi lần thứ hai.” 

“Thật nực cười là, tôi cứ luôn cho rằng chính Lục Diệp đã cứu tôi.” 

Đọc truyện chữ Full