DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 489

 

Tân Uẩn đưa Giang Sách vào phòng sau, sau đó đóng cửa ra vào và cửa sổ. 

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Đang êm đẹp, làm sao mà ông cụ Tân lại bị bắt cóc được?” 

Tân Uẩn đưa cho Giang Sách bức thư do bọn bắt cóc gửi. 

“Trước đó tôi đã từng nói với anh, ba tôi phải rời khỏi khu vực Giang Nam một thời gian để 

mua dược liệu. Trên thực tế, nơi ông ấy đến là Nam Thành, một nơi ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối đan xen.” 

Nam Thành? 

Lại là Nam Thành? 

Giang Sách cau mày, xem ra anh và Nam Thành có một nút thắt cần phải giải quyết. 

Tân Uẩn tiếp tục: “Trước đây ba tôi cũng đã từng đến đó, lần nào cũng mười ngày nửa tháng đã quay trở lại rồi. Nhưng lần này đi quá lâu, cứ luôn bận việc.” 

“Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, bèn gọi điện thoại cho ba tôi. Trước đó thì còn bắt máy, nhưng mấy ngày gần đây lại không nhận điện thoại nữa.” 

“Buổi tối hôm nay, lại có người gửi những bức thư này đến đây, tôi mới biết được ba tôi đã bị người ta bắt cóc rồi!” 

Giang Sách mở lá thư ra và xem nó một cách cẩn thận. 

Trong thư có ghi địa chỉ và thời gian rất chi tiết, yêu cầu Tân Uẩn giao năm trăm vạn tiền mặt đến địa điểm đã định vào thời gian đã định theo yêu cầu trong thư. 

Sau khi bên kia nhận được tiền, họ sẽ thả người. 

Ngoài ra, những kẻ bắt cóc còn đưa ra một số bức ảnh và vật dụng mà Tân Tử Dân mạng theo bên người. Tất cả những bức ảnh đó đều là ảnh Tân Tử Dân bị trói, có mấy bức ảnh còn dính máu ở khóe mắt. 

Những bức ảnh và vật phẩm này đủ để cho thấy Tân Tử Dân bị bắt cóc thật chứ không phải chuyện đùa. 

Cuối cùng, những kẻ bắt cóc đưa ra một đoạn theo thông lệ: Không được gọi cảnh sát, nếu không sẽ giết con tin. 

Sau khi đọc hết nội dung, Giang Sách đặt lá thư xuống và hít thở sâu vài hơi. 

Tân Uẩn hỏi: “Giang Sách, tôi nên làm gì bây giờ? Tôi nên gọi cảnh sát, hay nên chuẩn bị sẵn tiền để đưa qua?” 

Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ chọn cách gọi cảnh sát. 

Nhưng Giang Sách thì khác. Thân là Chiến thần Tu La, là người tổng phụ trách khu vực Giang Nam, anh là chỉ huy tối cao. 

Báo cảnh sát ư? 

Xin lỗi, anh biết đủ rồi, không cần gọi cảnh sát. 

Giang Sách xua tay: “Cô không cần gọi cảnh sát. Nếu đối phương có thể tìm được cô, bọn họ nhất định sẽ giảm sát cô một cách chặt chẽ. Một khi cô gọi cảnh sát, con tin nhất định sẽ bị 

giết.” 

Hơn nữa, Giang Sách có thể chắc chắn rằng những kẻ bắt cóc đã biết về việc anh đến đây. 

Nhưng không quan trọng, thân phận thật sự của Giang Sách, tin rằng những kẻ bắt cóc sẽ không biết. 

Tân Uẩn nôn nóng nói: “Vậy bây giờ tôi sẽ chuẩn bị tiền và gửi đến đó theo thời gian và địa điểm ư?” 

Giang Sách lại lắc đầu. 

“Không được.” 

Nếu hoàn toàn làm đúng như những gì những kẻ bắt cóc nói, đối phương lấy được tiền rồi thì làm sao chúng có thể đưa con tin trở lại? Đó chẳng phải là bàn giao ra manh mối lớn nhất rồi sao? 

Lựa chọn của hầu hết những kẻ bắt cóc sau khi lấy được tiền chính là giết con tin! 

Nếu làm như những gì bọn bắt cóc nói, kết quả duy nhất sẽ là mất cả người lẫn tiền. 

Bình thường Tân Uẩn rất bình tĩnh, gặp chuyện không chút hoang mang. Nhưng hôm nay sau khi gặp phải sự việc như vậy, cô ấy không thể bình tĩnh được nữa. Toàn thân cô ấy như kiến bò trên chảo nóng, đi tới đi lui trong phòng. 

Giang Sách điềm tĩnh nói: “Như vậy đi, đúng lúc tôi có việc đi Nam Thành, ngày mai sẽ xuất phát. Bên ngoài là tôi đi công tác, bên trong thì âm thầm thực hiện kế hoạch giải cứu. Năm trăm vạn, tôi đi đưa. Trong quá trình đưa tiền, tôi sẽ tìm cách giải cứu ông cụ Tân” 

Tân Uẩn gật đầu: “Vậy tôi đi lấy tiền ngay lập tức.” 

Giang Sách xua tay: “Không cần, năm trăm vạn, tôi có.” 

“Hả? Nhưng đó là tiền của chính anh mà” 

“Đừng nói mấy thứ này nữa. Cứu người quan trọng hơn. Cô rút tiền quá chậm. Tôi chuẩn bị sẽ nhanh hơn.” 

Ngừng một chút, Giang Sách lại nói thêm: “Điều duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ là tóm cổ cả bọn trong lúc đang giao dịch, dùng mạng sống của kẻ bắt cóc để đổi lấy mạng sống của ông cụ Tân. Nếu có thể giải cứu ngay tại chỗ thì không còn gì tốt hơn.” 

Tân Uẩn gật đầu: “Được, tôi sẽ đặt hai vé, ngày mai chúng ta xuất phát cùng nhau.” 

Xuất phát cùng nhau? 

Giang Sách sửng sốt một chút: “Chuyện này rất nguy hiểm. Nơi như Nam Thành bề ngoài thì đẹp đẽ, nhưng thực chất lại vàng thau lẫn lộn, không phải là nơi một cô gái như cô nên đến.” 

Tân Uẩn nói: “Không được, tôi không đợi ở nhà được. Muốn tôi ở lại, nhìn anh chạy vạy vì gia đình chúng tôi thì tôi càng khó chấp nhận! Lần này, tôi phải đi cùng.” 

Tân Uẩn quyết tâm muốn đi, Giang Sách cũng không còn cách nào từ chối. 

Tân Tử Dân dù gì cũng là ba của cô ấy. 

Giang Sách nói: “Cô có thể đi, nhưng chúng ta phải có cam kết tạm thời. Trên đường đi, cô phải nghe lời tôi và không được tự tiện hành động.” 

“Có thể!” 

Sau khi bàn bạc xong mọi chuyện, Tân Uẩn lập tức đi đặt vé đường sắt cao tốc. 

Giang Sách thì gọi điện thoại cho Mộc Dương Nhất. 

“Alo, đại ca, có chuyện gì vậy?” 

“Vé đi Nam Thành ngày mai, không cần đặt cho tôi nữa, đã có người đặt cho anh rồi.” 

“Được.” 

“Ngoài ra, giúp anh chuẩn bị năm trăm vạn tiền mặt và gửi đến Nhân Trị vào sáng sớm ngày mai.” 

“Năm trăm vạn? Tiền mặt?” Mặc dù không hiểu tại sao, nhưng Mộc Dương Nhất biết rõ tính tình của Giang Sách, anh tuyệt đối sẽ không làm những việc vô ích, vì vậy không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào và ngay lập tức đồng ý. 

Giang Sách suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: “Lúc này đây, bảo Nhân Mã cùng Sư Tử của mười hai Cung Hoàng Đạo âm thầm phối hợp hành động với tôi. Người của Thần La Thiên Chinh thì điều một bộ phận đến Nam Thành, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.” 

Mộc Dương Nhất bàng hoàng. 

Đồng thời huy động mười hai Cung Hoàng Đạo, còn vận dụng cả Thần La Thiên Chinh, xem ra Giang Sách thật sự có ý muốn giết người rồi. 

Đặc biệt lần này là Nhân Mã và Sư Tử, hai người có tác dụng rất đặc thù trong mười hai cung. Để cả hai cùng hành động, ha ha, đối thủ chịu thiệt rồi. 

Đọc truyện chữ Full