DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 491

 

Cô ấy nói chuyện khá lịch sự: “Thưa anh, ngại quá, đây là chỗ ngồi của tôi, anh ngồi nhầm ghế rồi đúng không?”

 

Người đàn ông trên ghế tựa như bị điếc, không thèm để ý đến cô ấy, chỉ dựa vào lưng ghế mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Người đàn ông bên cạnh cũng phớt lờ Tân Uẩn và coi cô ấy như không khí.

 

Tân Uẩn cau mày, trong lòng dấy lên một ngọn lửa không tên.

 

Cô ấy hét lớn: “Anh gì ơi, đây là chỗ ngồi của tôi, xin hãy tránh chỗ!”

 

Âm thanh to lớn đã thu hút sự chú ý của tất cả những người trên toa xe.

 

Đương nhiên, nó cũng thu hút sự chú ý của người đàn ông ngồi trên ghế.

 

Tầm mắt của gã cũng thu về từ cửa sổ, quay lại nhìn Tân Uẩn, nói với giọng điệu bất thiện: “Cái gì mà chỗ ngồi của cô? Tôi đã mua vé rồi.”

 

“Anh mua vé thì tự đi tìm chỗ ngồi của chính anh đi chứ, đây là chỗ ngồi của tôi!”

 

Gã đàn ông cười khẩy hai tiếng: “Con đàn bà thối, đừng có cho mặt mũi mà không cần, cút.”

 

Nói xong, gã tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Tân Uẩn vừa vội vừa tức. Cô ấy đã đi tàu cao tốc không biết bao nhiêu lần, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy. Làm sao có người không biết xấu hổ như thế chứ?

 

Cô ấy chỉ vào gã đàn ông và nói: “Anh có tránh hay không?”

 

Gã đàn ông thậm chí không nhìn cô ấy một chút nào.

 

“Anh!!!”

 

Tân Uẩn tiến lên một bước, kết quả là mấy người đàn ông ở ghế bên cạnh đồng thời đứng dậy. Cả đám căng cơ, trợn mắt, như thể sắp nuốt chửng Tân Uẩn vậy.

 

Một trong số đó còn nói dữ tợn: “Mụ đàn bà thối, đại ca Sơn Tiêu của bọn tao bảo mày cút, mày không nghe thấy sao? Hay là muốn mấy anh em bọn tao dạy dỗ mày một chút, cho mày biết cút đi như thế nào hả?”

 

Tân Uẩn lùi lại một bước theo bản năng.

 

Từng gặp người không phân rõ phải trái, nhưng chưa bao giờ thấy người không phân rõ phải trái đến mức này. Đám người này ỷ đông hiếp ít, mấy gã đàn ông hợp sức lại bắt nạt một cô gái trẻ tuổi. Mẹ nó, thật là không biết xấu hổ đến cực điểm.

 

Lúc đầu, những hành khách khác trên toa xe này còn muốn bênh vực cho công lý, nhưng vừa thấy đối phương có nhiều người như vậy, cả đám đều có bộ dạng cao lớn thô kệch, tất cả đều sợ hãi xoay mặt đi, nhìn cũng không dám nhìn.

 

Thời buổi này, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, bọn họ không thể trêu vào.

 

Động tĩnh trên toa xe đã thu hút sự chú ý của các tiếp viên.

 

“Thưa cô, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tiếp viên mỉm cười hỏi.

 

Tân Uẩn ngay lập tức chỉ vào người đàn ông có biệt danh Sơn Tiêu kia: “Anh ta chiếm chỗ của tôi rồi!”

 

“Thưa cô, vui lòng xuất trình vé trước.”

 

“Đây.”

 

Tiếp viên tiếp nhận và xem xét, quả nhiên ghế mà Sơn Tiêu đang ngồi là của Tân Uẩn, điểm này không hề nghi ngờ.

 

Vì vậy, tiếp viên nói với Sơn Tiêu: “Thưa anh, chỗ ngồi này không phải của anh, xin anh hãy trở lại chỗ ngồi của mình.”

 

Sơn Tiêu khinh thường nói: “Tôi cũng mua vé rồi, dựa vào đâu mà đưa chỗ cho cô ta chứ không cho tôi?”

 

“Vậy thưa anh, xin vui lòng xuất trình vé của anh.”

 

Sơn Tiêu nóng nảy ném tấm vé nhàu nhĩ xuống bàn. Tiếp viên mở ra nhìn, cười nói: “Thưa anh, chỗ ngồi của anh ở số 12C toa 16, ghế hạng hai. Chỗ ngồi này không phải của anh, xin anh hãy rời đi.”

 

Ghế hạng hai mà lại đi giành lấy ghế hạng nhất của người khác, đồ vô liêm sỉ.

 

Tuy nhiên, điều đáng xấu hổ hơn cả là Sơn Tiêu vẫn cực kỳ không quan tâm đến hành vi của mình.

 

Gã không những không tránh ra mà còn gác chân lên bàn ăn, liếc mắt nhìn nữ tiếp viên: “Bây giờ tôi buồn ngủ rồi, cô không được quấy rầy tôi nữa, nghe không?”

 

Không chỉ Tân Uẩn chịu không nổi mà cô tiếp viên cũng có chút khó chịu.

 

Cô ấy quát lớn: “Thưa anh, xin hãy hợp tác với chúng tôi và rời khỏi chỗ ngồi này!”

 

Đọc truyện chữ Full