DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 527

Một tỷ là con số khiến tất cả người giàu có có mặt tại đây đều khó mà tưởng tượng được, vì một lá gan mà bỏ ra một tỷ, không thể không nói kẻ có tiền thật tùy hứng. 

Sắc mặt Thạch Văn Bỉnh càng tái mét hơn. 

Lần này trước khi anh ta tới Nam Thành, đã mang tổng cộng một tỷ, trước đó còn tốn mấy nghìn vạn để mua một sợi dây chuyền giả, có thể nói, sau khi đạt tới cột mốc một tỷ thì Thạch Văn Bỉnh không thể cố gắng thêm nữa. 

Anh ta xoay chiếc đầu cứng ngắc về phía Giang Sách nói: “Tên kia, tôi không biết anh có tiền thật hay không, nhưng tôi nói cho anh biết một chuyện, ông đây không bỏ ra nổi một tỷ.” 

“Nếu anh muốn đẩy giá lên thì xin lỗi, tôi nghĩ anh đã chọn nhầm phương hướng rồi.” 

Giang Sách khẽ cười, hờ hững nói: “Lúc nãy là ai luôn miệng đòi so bì ai nhiều tiền hơn, rồi ai sợ hơn ai? Sao thế của cải nhà họ Thạch các anh không thể đỡ nổi một đòn à?” 

Thạch Văn Bỉnh nổi giận. 

Về mặt y thuật anh ta không bằng Giang Sách thì thôi đi, bây giờ ngay cả tiền cũng thua đối phương, khiến lòng tự tôn của anh ta bị sụp đổ hoàn toàn. 

Trước mặt Giang Sách, anh ta chẳng thể ngóc đầu lên được nữa. 

Nhưng anh ta không tin. 

TE 

“Giang Sách, anh bớt hả hê ở đây đi.” 

“Anh cho rằng một tỷ có thể kết thúc trong một câu nói của anh à?” 

“Khoản tiền lớn như thế, sao anh có thể lấy ra được chứ? Anh đừng quên rằng, anh vừa mới bỏ ra hai trăm triệu để mua Biển Thước thần châm, bây giờ anh lấy đâu ra nhiều tiền để mua lá gan như vậy?” 

Giang Sách nhìn Thạch Văn Bỉnh bằng ánh mắt khó hiểu. 

Một lát sau, anh mới lắc đầu nói: “Câu nói ếch ngồi đáy giếng là nói hạng người như anh đấy? Một tỷ nhiều lắm à? Ha ha, theo tôi thấy, một tỷ chỉ là muối bỏ bể mà thôi.” 

“Khoác lác! Anh cứ khoác lác tiếp đi.” 

Thạch Văn Bình hoàn toàn không tin Giang Sách có thể lấy ra được nhiều tiền như thế. 

Giang Sách cũng chẳng muốn phản bác, bởi vì mọi lời phản bác bằng miệng đã không còn ý nghĩa gì nữa, mà chỉ có lấy tiền ra thật mới có thể chặn họng đối phương. 

Sau khi MC xác nhận ba lần thì không còn ai theo giá nữa. 

Tất nhiên rồi, một tỷ – con số khổng lồ như thế, khiến tất cả người giàu có có mặt tại đây đều phải thần phục. 

MC tuyên bố: “Vậy thì chúc mừng cậu, cậu lại giành được một lá gan tươi sống, bây giờ mời cậu thanh toán chi phí.” 

Lần này không còn ai mang vẻ mặt cười nhạo nhìn Giang Sách nữa, mà bọn họ đều nhìn Giang Sách bằng ánh mắt căng thẳng, mong đợi, đã rất lâu rồi chưa có ai một lần bỏ ra nhiều tiền như thế. 

Mọi người đều muốn xem thử cảnh tượng thanh toán nhiều tiền như thế sẽ như thế nào. 

Giang Sách cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người. 

Anh vẫn giống như trước, đút thẻ vàng Long Phượng Tử vào trong khe, sau một loạt thao tác, giọng nói quen thuộc lại vang lên: Chuyển khoản thành công. 

Lần thứ hai, chuyển khoản thành công. 

Khác với lần thử nghiệm đầu tiên, lần này hành động vung tiền như rác của Giang Sách đã khiến người khác thật sự hiểu rõ, anh hoàn toàn là triệu phú. 

Anh là người có tiền, phải nói là quá có tiền. 

Một tỷ mà nói lấy là lấy, hoàn toàn không có bất kỳ áp lực gì. 

Điều đáng sợ nhất là một người giàu có như vậy, nhưng trên người lại mặc đồ vỉa hè chưa tới một trăm tệ, bây giờ người có tiền thật sự chỉ có hai chữ: Khiêm tốn. 

MC sai người đóng gói kỹ lá gan rồi giao cho Giang Sách. 

Đồng thời, có không ít người giàu có ở trong hội trường lần lượt đi tới, đưa danh thiếp của mình cho Giang Sách, để tìm kiếm cơ hội làm quen. 

Đọc truyện chữ Full