DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 539 Càng phản kháng, chết càng thảm. 

Nếu không có Giang Sách, có lẽ cô ấy sẽ thật sự xem Diệu Hàng là người tốt, đối xử khách khí với anh ta, cuối cùng dẫn sói vào nhà, kết cục thật không dám tưởng tượng. 

Bên kia, Diêu Hàng đang chỉ tay vào mặt Giang Sách: "Đừng nói ông đây không cho mày cơ hội, hôm nay, chỉ cần mày cho tạo một tỉ, chuyện hôm nay tao sẽ bỏ qua, còn không.” 

Giang Sách lập tức ngắt lời anh ta: "Đừng có mơ nữa, tiền hà, tao sẽ không chia cho mày, dù chỉ một đồng một cắc." 

Mặt mũi Diêu Hàng càng thêm không vui. 

"Nhãi ranh, có phải mày tưởng bản thân có chút tiền thì ngon lắm không?" 

"Nói cho mày biết, đây là Nam Thành, là địa bàn của tao!" 

"Mày cũng thấy dưới trướng tao có bao nhiêu người rồi đấy, nếu không muốn 

chết thì mau ngoan ngoãn ói tiền ra, bằng không ba người chúng mày đừng mơ đến chuyện nhìn thấy mặt trời ngày mai!" 

Giang Sách thở dài, hỏi anh ta: "Ở thời đại này, người có tiền là lớn nhất, tạo có tiền hơn mày, sao mày còn dám đứng trước mặt tạo kiêu ngạo thế?" 

Diêu Hàng nở nụ cười: "Có tiền chính là lớn nhất? Ha ha ha ha, má nó, đầu óc mày bị nước vào rồi đúng không? Mày có nhiều tiền thì sao chứ? Tao có hơn hai mươi người anh em đấy, mỗi người một chân thôi cũng đủ giẫm chết mày." 

Giang Sách nói tiếp: "Đúng không? Nhưng tao có tiền, tìm đại cũng có thể kéo tới nhiều người hơn mày đấy." 

"Ha ha, đi đâu tìm?" 

"Nơi này là Nam Thành, là địa bàn của tao! Dù mày có tiền thì cũng không có chỗ xài đâu!" 

Diêu Hàng bày ra bộ dạng nắm chắc phần thắng. Mà cũng đúng thôi, trước kia, lúc anh ta “săn giết” nhà giàu, không phải không có người chống đối, nhưng ở chốn Nam Thành này, ngoại trừ những thế lực lớn như Thủy Vân Thiên, thật đúng là không có mấy ai đang làm đối thủ của Diệu Hàng. 

Càng phản kháng, chết càng thảm. 

Nên anh ta căn bản chẳng thèm để ý tới lời Giang Sách nói. 

Giang Sách đút hai tay vào túi, lẩm bẩm: "Tao không tin, ở Nam Thành này, có tiền chẳng lẽ còn không tìm thấy người?" 

Anh xoay người nhìn về phía đám đông xung quanh, lớn giọng kêu gọi: "Các vị hương thân phụ lão, các vị cũng thấy rồi đấy, hôm nay tôi bị kẻ xấu chặn đường gây rối, hy vọng mọi người sẽ ra tay giúp đỡ, Giang Sách tôi nhất định sẽ hậu tạ!" 

Không có ai đáp lại anh, thậm chí có người còn quăng cho anh ánh mắt xem thường. 

Diêu Hàng nhún vai: "Tao đã nói gì nào? Ở Nam Thành này, số người dám đối nghịch với thợ săn nhà giàu tao đây có thể đếm trên đầu ngón tay. Giang Sách, mày mau từ bỏ suy nghĩ này đi." 

Giang Sách thở dài, nói tiếp: "Các vị hương thân phụ lão, thôi thì tôi đây làm một vụ mua bán với các vị đi. Tôi tình nguyện bỏ tiền mua răng của tên xấu xa này, một cái răng một nghìn tệ! Chỉ cần các vị cầm răng của gã tới tìm tôi, tôi lập tức chuyển tiền cho các vị!" 

Trong lúc nhất thời, người người nháo nhào. 

Mọi người quay sang nhìn nhau, ai cũng nóng lòng muốn thử, nhưng vì cố kỵ cái danh thợ săn nhà giàu nên chưa có ai dám ra tay. 

Giang Sách nở nụ cười, tung cú chót: "Mười nghìn tệ! Răng của đám người xấu xa này, mỗi cái mười nghìn tệ!" 

Lần này, tất cả mọi người đều động lòng không thôi. 

Một cái răng mười nghìn tệ, người lớn bình thường có khoảng hai mươi tám đến ba mươi hai cái răng, nói cách khác, chỉ cần đả đảo một người, nhổ hết tất cả răng của anh ta, vậy là có thể kiếm lời ba trăm nghìn rồi. 

Một người ba trăm nghìn, hơn hai mươi người, thì chính là hơn sáu triệu! 

Nghĩ thử xem, sáu triệu rơi tán loạn trên đường, không có ai đứng ra nhận là cảnh tượng thế nào? Sẽ hấp dẫn sự chú ý của bao nhiêu người? 

Đứng trước tiền tài, tất cả đều là giả dối. 

"Tiền, tôi muốn tiền!" 

"Xông lên!" 

Đọc truyện chữ Full