DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 547 Lời nói tràn đầy sự hèn nhát.

Người đàn ông vạm vỡ đút hai tay vào túi quần, không hề để tâm đến những gì Giang Sách nói, trong mắt anh ta, Giang Sách vừa không cường tráng bằng anh ta, ăn mặc cũng không bằng mình, vừa nhìn là biết chắc là một tên hèn.

 

Một tên hèn mà thôi, có gì đáng sợ đâu?

 

Cho dù có đánh nhau, chỉ với thể hình và cơ bắp này của mình, anh ta chẳng lẽ không hạ gục đối phương trong một nốt nhạc?

 

Vậy nên, có gì mà phải lo?

 

Giang Sách lại không nhằm thẳng vào gã lực lưỡng kia, mà đến trước xe anh ta.

 

Sau đó, Giang Sách nghiêng người nhấc chân lên, làm tư thế của động tác sút bóng vào khung thành của cầu thủ bóng đá, giây tiếp theo, với một tiếng gào lên của Giang Sách, một cú đạp thật mạnh cũng được tung ra.

 

Một đạp ngay vào giữa xe.

 

Tiếp theo đó là một tiếng nổ cực lớn, chiếc xe to lớn trước mặt tên lực lưỡng và cô gái diêm dúa đã bị đạp văng ra xa bảy tám mét!

 

Đâm sầm vào chiếc xe ở phía trước.

 

Đây là chuyện mà người ta làm ra được ư?

 

Người đàn ông to cao vẫn đút tay vào túi quần, nhưng tư thế của anh ta lúc này không còn vững chãi nữa, hai tay hai chân nhũn ra, không còn sức, miệng thì há hốc, cứ như bong bóng bị xì hơi, mềm oặt.

 

Anh ta cũng là con nhà võ, đương nhiên biết sức mạnh của cú đạp này lớn cỡ nào.

 

Không hề nói quá, một cú đạp này mà giáng lên người anh ta thì xương cốt anh ta có mà đứt đoạn hết, mất mạng luôn không chừng.

 

Không ngờ đây lại là một "cao thủ võ lâm" ngầm.

 

Anh ta ăn hiếp biết bao nhiêu người, lần này gậy ông đập lưng ông thật rồi, may mà ban nãy không động tay với đối phương, nếu không bây giờ chắc anh ta đã bị vác lên xe cứu thương đưa thẳng vào bệnh viện mất.

 

Giang Sách nhìn anh ta.

 

Chỉ một ánh mắt sắc bén đã khiến anh ta không dám động đậy.

 

"Anh anh anh, anh muốn làm gì?"

 

Giang Sách bình tĩnh nói: "Tôi là Giang Sách, bây giờ phải đi tham gia vũ hội. Nếu anh muốn tôi bồi thường tổn thất chiếc xe cho anh thì đến vũ hội tìm tôi."

 

Nói xong, anh vẫy tay về phía xe mình.

 

Tân Uẩn cười mỉm bước ra, khoác tay Giang Sách rời khỏi bãi đỗ xe.

 

Tên kia vã mồ hôi lạnh đầy trán.

 

Anh ta còn dám đi đòi bồi thường xe ư? Haha, cho anh ta mượn thêm một lá gan cũng không dám nữa! Ở Nam Thành, dân tình hung hăng, có quỷ mới biết thân phận thật sự của đối phương là gì, sức chiến đấu mạnh tới đâu?

 

Chuyện này đến đây là kết thúc được rồi, cứ làm ầm lên nữa thì có khi mất luôn cái mạng.

 

Cô gái diêm dúa lắc cánh tay anh ta: "Cứ bỏ qua như vậy sao?"

 

Anh ta nhìn cô ta như nhìn một người đần độn: "Chứ sao nữa? Cô còn muốn động tay chân với người ta hả? Muốn thì tự cô đi mà kiếm chuyện, tôi không dám đâu."

 

Lời nói tràn đầy sự hèn nhát.

 

Nhưng cũng rất thể hiện sự biết điều của mình.

 

...

 

Phía bên kia, Giang Sách nắm tay bạn nhảy Tân Uẩn của mình, bước vào cửa ra vào sảnh vũ hội, xếp hàng đợi vào trong như bao khách quý khác.

 

Tân Uẩn hôm nay bị niềm hạnh phúc lấp đầy cả tim.

 

Lần đầu tiên cô ấy được cảm nhận nhiệt độ ấm áp của bàn tay Giang Sách lâu như vậy, tuy nhiên chỉ là nắm tay theo hình thức, nhưng như vậy cũng đủ rồi.

 

Phải biết rằng, bình thường làm gì có cơ hội nắm tay Giang Sách.

 

Ngay lúc này, Tân Uẩn không còn xem mình là bạn nhảy của Giang Sách nữa, mà mà là cô dâu của Giang Sách, nơi họ sắp bước vào không phải là sàn nhảy mà là nơi tổ chức hôn lễ.

 

Đọc truyện chữ Full