DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 566 Giang Sách thật sự thật sự có tài. 

Giờ phút này, thứ mà Tiểu Điệp đang hồi tưởng trong đầu chính là khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc bên cạnh Tồn Tại Ngôn, bọn họ cùng nhau khiêu vũ, cùng nhau ngắm hoa hay cùng nhau chạy đua trên mặt tuyết. 

Khoảng thời gian đó chính là thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời cô ta. 

Nếu có thể, tất nhiên cô ta sẽ muốn trở lại khoảng thời gian tốt đẹp khó quên đó rồi. 

“Tôi đồng ý” 

“Tôi đồng ý!” 

Tiểu Điệp ngẩng đầu lên nói: “Tôi đồng ý trở về, tôi muốn trở về” 

Con người chỉ khi rơi vào thời khắc giữa sự sống và cái chết mới biết được nỗi khát vọng lớn nhất sâu trong nội tâm mình là cái gì. 

Tiểu Điệp hận Tôn Tại Ngôn, nhưng cô ta cũng yêu Tôn Tại Ngôn. 

Thủy Thanh Diệu cười: “Cô muốn trở về là có thể trở về sao? Nơi này là Nam Thành, Thủy Vân Thiên muốn xử lý kẻ nào thì chắc chắn có thể xử lý kẻ đó.” 

Đúng vậy, đã rơi vào tay Thủy Vân Thiên rồi còn đòi trở về? 

Nếu có thể trở về, chẳng phải Tiểu Điệp đã trở về từ lâu rồi sao? 

Không còn cách nào cả, vốn dĩ là không thể được. 

Chút hy vọng vừa mới nhen nhóm đã bị dập tắt hoàn toàn, cô ta đau đớn cúi đầu, nức nở. 

“Cô có thể chết rồi.” 

Thủy Thanh Diệu ném tàn thuốc còn đang dang dở về hướng Tiểu Điệp, chỉ cần tia lửa chạm vào bất kỳ bộ phận nào trên người Tiểu Điệp, thì lập tức một ngọn lửa sẽ bùng cháy kịch liệt. 

Cái chết gần trong gang tấc. 

Vào chính thời khắc nghìn cân treo sợi tóc đó, vào một tiếng, chỉ thấy một chiếc đĩa bay xuyên qua không trung tới, chuẩn xác ghim thẳng vào điếu thuốc lá kia, trực tiếp hất điếu thuốc chưa hút xong bay ra ngoài, đóng đinh trên tường! 

Cộp!!! 

Chiếc đũa kéo theo điếu thuốc lá, chạm vào tường tạo thành một cái hố. 

Người đàn ông đứng bên cạnh chiếc đũa cảm thấy một trận gió vụt qua, gò má anh ta bị xé toạc, máu tươi bắt đầu chảy ra. 

Vừa nãy nếu chiếc đũa đi lệch hướng một chút thôi thì có lẽ cái mạng anh ta cũng không còn nữa rồi. 

“Hả?” 

Thủy Thanh Diệu quay đầu nhìn về phía Giang Sách, chỉ thấy trong tay anh còn đúng một chiếc đũa, điều này chứng tỏ chiếc đũa vừa nãy là do Giang Sách ném ra. 

Có điều, tốc độ này, độ chính xác và cả sức mạnh cũng thật quá đáng sợ? 

Chuyện này mà con người vẫn có thể thực hiện được sao? Qủa thực giống như các cao thủ võ lâm trong tiểu thuyết võ hiệp, Tiểu Lý Phi Đao Lý Tầm Hoan chẳng phải cũng giống thế này sao? 

Người đàn ông này, thật sự quá đáng sợ. 

Thủy Thanh Diệu lạnh lùng nói: “Giang Sách, cậu cho rằng cậu có thể bảo vệ được cô ta ư?” 

Giang Sách không đáp mà hỏi ngược lại: “Vậy ông cho rằng ông có thể giết được cô ấy ư?” 

Khẩu khí lớn thật! 

Trước mặt chủ nhân Thủy Vân Thiên, Giang Sách là người đầu tiên, và cũng là người duy nhất có thể nói ra những lời ngạo nghễ như vậy. 

Thủy Thanh Diệu bị chọc cười. 

“Giang Sách, sự gan dạ sáng suốt của cậu đúng là kinh người, kỹ năng cũng vô cùng lợi hại.” 

“Nói thật, nếu cậu không làm hại con trai tôi, tôi thậm chí còn thấy luyến tiếc khi phải ra tay giết cậu đấy, tôi thật sự rất muốn cậu làm việc cho tôi.” 

“Nhưng cũng hết cách rồi, cậu dám động tay tới đứa con trai duy nhất của Thủy Thanh Diệu này, mạng của cậu đã sớm không còn tồn tại trên cõi đời này nữa rồi.” 

“Bản thân cậu còn khó bảo toàn được tính mạng của mình, thì sao giữ được mạng cho người phụ nữ này đây?” 

Giang Sách rót một bát rượu với phong thái không hề hoang mang, vừa uống vừa nói: “Tôi nói rồi, ông không động được vào cô ấy là không động được. Không tin, ông thử xem?” 

Thủy Thanh Diệu dùng ánh mắt nhắc nhở nhìn về phía một tên thuộc hạ. 

Tên thuộc hạ kia lập tức giơ con dao găm hướng về phía sau lưng Tiểu Điệp định đâm. 

Keng! 

Đọc truyện chữ Full