DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 612 Người sắp chết thì có gì phải sợ chứ? 

Xe rời đi. 

Bầu trời xanh mây trắng và gió thổi vi vu, Giang Sách lấy điện thoại di động ta và gửi cho Mộc Dương Nhất một tin nhắn văn bản chỉ có hai từ: hành động. 

Ngoài Trình Đan Đình, Giang Sách cũng yêu cầu giám đốc điều hành khác đến công ty của các ông chủ rạp chiếu phim khác để gặp từng người một, và những gì họ nói về cơ bản đều giống như nói với Trình Đan Đình. 

Tất nhiên, không ai trong số các ông chủ đề tâm lời đe dọa' của Giải trí Ức Mạch. 

Người sắp chết thì có gì phải sợ chứ? 

Không những vậy, họ còn gọi điện cho nhau để chia sẻ sự khoái trá về việc nhục nhã của Giải trí Ức Mạch. 

Chẳng bao lâu, hành vi đó đã lan đến Văn phòng xí nghiệp Thiên Đỉnh, Tôn Vĩnh Trinh và Tôn Tại Ngôn đã biết hành động của Giang Sách. 

Tôn Vĩnh Trinh vui mừng khôn xiết. 

"Này này này, Giang Sách có phải đồ ngốc không thể? Còn bảo bọn họ chủ động nhận sai nữa chứ." 

"Phải biết rằng một khi thừa nhận sai lầm thì sẽ đối nghịch với những người khác, đồng thời cũng sẽ vấp phải sự chỉ trích mạnh mẽ từ thế giới bên ngoài." 

"Một kẻ ngốc mới thừa nhận sai lầm của mình một cách công khai!" 

Đúng vật, đây là điều mà người bình thường có thể nghĩ đến. 

Làm sao một người thông minh như Giang Sách lại không thể nghĩ ra những thứ mà người bình thường có thể nghĩ ra được chứ? 

Hơn nữa, trước đó Giải trí Ức Mạch đã không làm bất cứ điều gì, có vẻ bình tĩnh lạ thường khi đối mặt với sự chỉ trích của dư luận, sao đột nhiên hôm nay lại muốn ra tay?” 

Tôn Tại Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp. 

Anh ta mở kế hoạch ra và kiểm tra lại từng bước một để xem có điều gì bất ổn không. 

Không có. 

Ít nhất trong mắt Tồn Tại Ngôn, không có gì sai sót cả. 

"Giang Sách, rốt cuộc thì anh muốn làm gì vậy?" 

"Có bao nhiêu cách, nhưng anh lại dùng cách “đe dọa” phi thực tế nhất. Anh thật sự là ngu ngốc, hay là còn có kế hoạch sâu xa hơn?" 

Tôn Tại Ngôn vắt óc suy nghĩ và không thể hiểu được Giang Sách đã lên kế hoạch phá trò chơi như thế nào. 

Một giờ sau. 

Một chiếc SUV màu đen đậu ở tầng dưới công ty của Phương Khánh Dương, và một vài người đàn ông mặc đồng phục bước ra. 

Những người này đã vào thẳng tòa nhà văn phòng và yêu cầu được gặp Phương Khánh Dương. 

Phương Khánh Dương vẫn đang uống trà xem phim trong phòng làm việc, đang tận hưởng thời gian uống trà chiều thoải mái thì đột nhiên nhìn thấy thư ký xông vào. 

"Làm gì mà cuống cuồng lên thế?" 

"Báo cáo sếp, có người của cục thuế tới đây." 

"Cục thuế vụ ư? Họ tới làm gì?" 

Phương Khánh Dương cau mày, không thể hiểu những người từ cục thuế tới đây làm gì. 

Tuy nhiên, đã là người của chính phủ thì không thể không tiếp. 

"Mời vào đi" 

"Vâng!" 

Không lâu sau, người của cục thuế lần lượt đến, tất cả đều mặc vest và đi giày da, người đầu tiên hơi già và đeo kính viễn thị. 

Ông ta nói nhẹ: "Tôi là phó cục trưởng cục thuế vụ - Mạnh Thắng" 

"Vâng, xin chào phó cục Mạnh, không biết các vị đại giá quang lâm đến đây là có chuyện gì?" 

Mạnh Thăng nói một cách không vội vàng: "Đó là về chuyện thuế phòng vé." 

"Thuế... phòng vé?" 

Đọc truyện chữ Full