DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 618 Chủ động nói lời xin lỗi là đủ chân thành.

Giang Sách và Trình Đan Đình đang nói chuyện trong văn phòng thì nghe thấy tiếng hét từ bên ngoài. 

Trình Đan Đình đi đến cửa sổ và nhìn, có một nhóm lớn người kéo biểu ngữ ở cổng, họ la hét đủ kiểu nên không thể nghe rõ. 

Cô ấy không khỏi cau mày. 

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải mọi chuyện đã được làm rõ rồi sao? Tại sao những người này vẫn còn kéo băng rôn tới chứ?" 

"Đúng là khinh người quá đáng!" 

"Trước đó tôi không thể động thủ, nhưng bây giờ tôi không khách khí với các người đâu." 

Trình Đan Đình nói xong liền đi ra ngoài. 

"Haiz..." 

Giang Sách chưa kịp lên tiếng, Trình Đan Đình đã quay người trừng mắt nhìn anh: "Bao nhiêu ngày nay tôi đã chịu đủ rồi, đến lúc tôi phải trút giận rồi. Hôm nay anh dám cản tôi, tôi sẽ không để anh yên đầu." 

Giang Sách mỉm cười: "Tôi không muốn ngăn cản cô, tôi muốn cùng cô đi xem chút thôi.” 

"Vậy thì được." 

Hai người cùng nhau đi xuống lầu, đi qua đại sảnh, đi ra khỏi cửa xoay, đến trước cửa tòa nhà văn phòng của Giải trí Ức Mạch, liền nhìn thấy đám người đang kéo băng rôn la hét. 

Ngay khi Trình Đan Đình định mở miệng trách mắng, Giang Sách đã túm lấy cô ấy và chỉ vào dòng chữ trên biểu ngữ. 

Trình Đan Đình nhìn kỹ hơn và không thể không biến tức giận thành vui mừng. 

Bốn ký tự lớn được viết trên biểu ngữ: Chịu đòn nhận tội. 

Nhìn những người đang la hét, thực ra tất cả đều đang quỳ, mỗi người đều cắm một cây sau lưng, học theo người xưa để nhận tội và cầu xin giải trí Ức Mạch tha thứ. 

Những gì họ hét lớn đều là những lời ăn năn và cầu xin sự tha thứ. 

Trình Đan Đình mỉm cười. 

Hóa ra không phải tới gây rắc rối mà là nhận sao, điều này khiến cô ấy cảm thấy rất vui. 

Hận thù bị đè nén trong lòng lập tức biến mất, trên gương mặt của Trình Đan Đình nở một nụ cười hạnh phúc, đã nhiều ngày như vậy, mỗi ngày đều bị đè nén, cuối cùng cũng có thể lên xua tan mây mù và nhìn thấy mặt trăng. 

Trong đám người, một người vội vàng chạy tới, Trình Đan Đình có thể nhìn thấy rõ ràng, người đó chính là người đã vu khống mình nhiều nhất trước đó - Phương Khánh Dương. 

Ông ta đến bên cô và nói với nụ cười trên môi: "Sếp Trình, Chủ tịch Giang, tôi đến đây để xin lỗi các người." 

Trình Đan Đình vẫn nhớ về mối hận lần trước. 

Cô ấy khịt mũi hừ lạnh. 

"Xin lỗi? Haha, tôi không dám nhận đâu!" 

"Lần trước ông đã đuổi chúng tôi đi, nên chúng ta không còn đường hòa giải đâu." 

Tính tình hay ghim trong lòng của người phụ nữ lúc này mới bộc lộ ra ngoài. 

Phương Khánh Dương cũng đã chuẩn bị tâm lý bị từ chối, trên mặt vẫn tươi cười nói: "Sếp Trình, người ta nói rằng oan gia nên giải không nên kết, lần này tôi đặc biệt tới đây xin lỗi cô." 

Nói rồi, ông ta liếc nhìn thư ký bên cạnh. 

Thư ký lập tức lấy ra một bản hợp đồng mới và đưa cho Trình Đan Đình xem. 

"Để tỏ lòng thành, sếp Trình, đây là hợp đồng mới của rạp phim chúng tôi. Chúng tôi sẵn sàng nhường 20% doanh thu phòng vé của "Trăm vạn thiên binh" cho công ty của cô, chỉ để cầu xin sự tha thứ." 

"Cô nghĩ sao?" 

Chiêu này của Phương Khánh Dương vẫn tương đối thông minh. 

Chủ động nói lời xin lỗi là đủ chân thành. 

Chỉ cần có thể giành được sự tha thứ, một mặt, có thể xoa dịu mối quan hệ với Giải trí Ức Mạch, tránh gặp rắc rối về sau. Mặt khác cũng sợ Ức Mạch sẽ kiện họ ra tòa, khi đó thì tiền bồi thường sẽ càng nhiều. 

Chi bằng bây giờ chịu thiệt một tí. 

Trình Đan Đình không vui nhìn ông ta, xoay người muốn rời đi.

Đọc truyện chữ Full