DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 712 Có nhầm lẫn gì không?

Sự xuất hiện của Đinh Hồng Diệu giống như một quả ngư lôi ném xuống nước, khuấy lên những con sóng lớn.

Mọi người trong hội trường đều sững sờ, không nói nên lời.

Ngoại trừ một vài người như Đinh Tử Ngọc, không ai có thể nghĩ đến sự xuất hiện của anh ta.

Người này suýt chút nữa đã cướp đi ghế gia chủ từ tay Đinh Trọng, bây giờ lại xuất hiện, dường như anh ta muốn hoàn thành những gì chưa làm được trong quá khứ.

Điều đáng sợ hơn nữa là giờ đây Đinh Hồng Diệu không chỉ giỏi mưu mô mà còn biết kiềm chế hơn, không còn công khai như trước.

Liệu Đinh Hồng Diệu ngày nay có còn điểm yếu nào không?

Gần như là không!

Đinh Hồng Diệu đi về phía đám đông và nói với một nụ cười: "Ông nội, đã lâu không gặp."

Đinh Trọng nhìn thẳng vào mắt anh ta, ông ta ngàn tính vạn tính cũng không tính đến điểm này.

"Tại sao, tại sao mày đã trở lại?"

"Tại sao ư, ông nội không chào đón cháu à?"

"Rõ ràng mày còn hơn một năm phạt, không thể ra tù sớm như vậy được."

“Có vẻ như ông nội không quan tâm cháu nhiều rồi.” Đinh Hồng Diệu nói: “Cháu đã luôn thể hiện tốt trong tù, vì vậy cháu đã được trả tự do trước thời hạn đó.”

Mỗi lời nói của người đàn ông trước mặt đều gây ra một đòn đả kích mạnh vào Đinh Trọng.

Đây là lần đầu tiên Giang Sách nhìn thấy Đinh Trọng sợ hãi như vậy, không khỏi tò mò hỏi: "Anh ta là ai thế?"

Đinh Mộng Nghiên thì thầm vào tai anh và giải thích đại khế về những việc làm của Đinh Hồng Diệu, Giang Sách mỉm cười sau khi nghe hết, giờ anh đã biết tại sao trước đây Đinh Tử Ngọc lại có nhiều hành động bất thường như vậy.

Hóa ra Đinh Tử Ngọc vẫn luôn dốc sức trợ giúp Đinh Hồng Diệu lên nắm quyền.

Bọn họ đã âm mưu trong bóng tối lâu như vậy, xem ra lần này ông cụ không muốn thoái vị cũng không được rồi.

Trầm lặng hồi lâu, Đinh Trọng hừ lạnh một tiếng, chất vấn Đinh Tử Ngọc: "Người mà cháu muốn đề cử chức gia chủ là nó sao?"

Đinh Tử Ngọc gật đầu.

"Anh cả Đinh Hồng Diệu của cháu là cháu đích tôn của ông nội, trí tuệ xuất sắc, dũng cảm gan dạ, mạnh hơn gấp mười lần tên vô dụng Đinh Phong Thành kia.”

"Về tình về lý, anh cả Đinh Hồng Diệu nên đảm nhận vị trí gia chủ!"

"Đinh Tử Ngọc cháu là người đầu tiên giơ hai tay ủng hộ!"

Về thân phận, Đinh Hồng Diệu kế vị cũng không có vấn đề gì, dù sao thì anh ta cũng là cháu đích tôn.

Xét về năng lực, không ai trong thế hệ trẻ của nhà họ Đinh có thể so sánh với Đinh Hồng Diệu.

Vấn đề là, tâm của người đàn ông này không tốt, không được ông cụ hoan nghênh.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm sao.

Định Trọng chế nhạo nói: "Được lắm, Đinh Tử Ngọc, trước mặt tao thì mày thường cư xử ngoan ngoãn như một con cừu nhỏ, không ngờ sau lưng tao mày lại tung chiêu như vậy."

"Được, tốt lắm, đúng là anh em, cá mè một lứa!"

"Nhưng đừng quên, nhà họ Đinh này không phải tùy mày quyết định, ai làm gia chủ cũng không phải do mày gật đầu là được!"

Đinh Tử Ngọc gật đầu.

"Ông nói đúng. Ai làm gia chủ cũng không tới lượt cháu quyết định. Điều quan trọng nhất là phải xem phân phối vốn chủ sở hữu."

Cô ta nở nụ cười một cách kỳ lạ và nói: "Cháu có 10% cổ phần, bố mẹ cháu mỗi người có 5% cổ phần, tức là cộng lại 20%."

"Thêm 10% cổ phần của Mộng Nghiên, là 30%."

Đinh Trọng sửng sốt, quay đầu nhìn Đinh Mộng Nghiên: "Cháu đưa cổ phần cho Tử Ngọc ư?"

Đinh Mộng Nghiên có chút bối rối.

Cô đã đoán Đinh Tử Ngọc sẽ biển thủ vốn chủ sở hữu của cô, nhưng cô không ngờ mọi chuyện lại diễn ra theo cách này, điều này khiến cô có chút xấu hổ.

Giang Sách trả lời thay cô: "Đúng vậy, bây giờ Mộng Nghiên không có cổ phần, tất cả đều giao cho Đinh Tử Ngọc, ông cụ, ông vừa lòng chưa?”

Vừa lòng cái rắm!

Đinh Trọng khóc không ra nước mắt, trước đó ông ta đã dùng mưu nhiều lần nhưng không thể lấy lại cổ phần của Đinh Mộng Nghiên.

Không ngờ đã bị Đinh Tử Ngọc lừa dối lấy đi dễ dàng như vậy.

Đinh Trọng nghiến răng nói: "Đây cũng chỉ mới là 30% cổ phần, hoàn toàn không thể kiểm soát việc thay thế gia chủ!"

"Đừng nóng vội, còn nữa."

Đinh Tử Ngọc vỗ tay, ngay lập tức, một người đàn ông bước vào, đó là Ninh Luân, ông chủ Ning của xí nghiệp Hồng Vận.

Ngay khi nhìn thấy Ninh Luân, không cần nói thêm gì nữa, Đinh Trọng ngay lập tức nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

"Tôi... bị lừa!"

Đinh Trọng suýt chút nữa nôn ra máu.

Trước đây ông ta ngây thơ cho rằng đó là sai lầm trong chiến lược của mình, bị Ninh Lun lấy đi 10% cổ phần, bây giờ nghĩ lại, đó chính là âm mưu mà Đinh Tử Ngọc thiết kế cho ông ta.

Không, chính xác mà nói, đó là âm mưu mà Đinh Hồng Diệu thiết kế cho ông ta.

Ninh Luân là người của Đinh Hồng Diệu!

Hiện trường chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh.

Ninh Luân nhìn Đinh Trọng một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng nói: "Ông cụ, 10% cổ phần của ông trong tay tôi, ông quên rồi sao?"

"Tôi, chọn ủng hộ Đinh Hồng Diệu làm gia chủ."

Do đó, tổng cổ phần ủng hộ Đinh Hồng Diệu sẽ tăng lên đến 40%.

Trong lòng Đinh Trọng như bị rỉ máu.

Chỉ cần vượt quá 50% cổ phần ủng hộ Đinh Hồng Diệu làm gia chủ, cho dù Đinh Trọng không đồng ý thì cũng phải bị thay thế.

Hiện vẫn còn 10% cổ phần cuối cùng.

Đinh Trọng liếc nhìn toàn hội trường, trong lòng âm thầm tính toán.

60% vốn cổ phần còn lại đều giao cho tâm phúc của ông ta, tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội mình, chắc là sẽ không có gì ngoài ý muốn.

Ông ta thở ra một hơi dài.

"Từ Ngọc, Hồng Diệu, được lắm, thế mà lại dám tính toán sâu như vậy."

"Nhưng các người vẫn còn thiếu một bước."

"Hiện tại các người chỉ có 40% cổ phần, không đủ lật đổ chức gia chủ của tôi đâu."

Đinh Hồng Diệu ngước nhìn Đinh Trọng, nói những lời đáng sợ với giọng điệu bình tĩnh: "Ông nội, ông cảm thấy tôi sẽ ngu ngốc như vậy dao? Nếu tôi không tìm hiểu trước thì hôm nay tôi dám xuất hiện sao?"

Đúng vậy, Đinh Hồng Diệu không thể làm việc bất cẩn như thế.

Anh ta vẫy tay một cái, một người đàn ông khác bước vào, người quen nhìn thoáng qua cũng biết đây là một trong những ông chủ của thành phố giải trí, anh Hải.

Mọi người đều hoang mang, chẳng lẽ anh Hải cũng sở hữu cổ phần của nhà họ Đinh sao?

Không nhớ là anh ta có cổ phần mà.

Có nhầm lẫn gì không?

Đọc truyện chữ Full