DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 732: Em rể (1)

Giang Sách không chút biến sắc, giống như là không nghe thấy gì cả, yên lặng ngồi ở chỗ đó.

Tiếp theo, mọi người uống rượu nói chuyện khá vui vẻ.

Khoảng mười phút sau, điện thoại di động của Viên Nhai Vĩ vang lên.

Anh ta vui vẻ nói: "Cấp dưới gọi tới, nhất định là đã mời được người đứng đầu, tôi ra nhận điện thoại.”

Viên Nhai Vĩ nhận điện thoại, sau một hồi nói chuyện, sắc mặt  anh ta lộ vẻ mừng rỡ.

Sau khi cúp máy.

Anh ta vui mừng nói: "Chủ tịch Kỳ, thành công rồi. Người đứng đầu bên kia tên là Đinh Phong Thành, là người phụ trách của sản suất Đinh hạch, cũng là người phụ trách dự án khu đất hoang phía Bắc, tôi đã mời được anh ta tới!”

Kỳ Chấn mừng rỡ: "Vậy sao? Vậy hôm nay phải tiếp đãi người ta cho tốt mới được. ”

Viên Nhai Vĩ cố ý nhìn về phía Giang Sách, giọng điệu có chút khiêu khích hỏi: "Giang thần y, nếu anh cũng nghĩ đến bước này, vì sao không mời ông chủ Đinh tới đây một chuyến?”

Ý trong lời này như mũi tên sắc bén, có thể đâm chết người.

 Ai cũng nghe ra, đây là muốn châm chọc Giang Sách không có mạng lưới quan hệ, chỉ có thể nghĩ mà không thể làm, không phải người có thể làm đại sự.

Cả Kỳ Chấn cũng nghe ra.

Ngoài miệng ông ta không nói, nhưng trên mặt lại biểu hiện ra vẻ không vui.

Tuy rằng Kỳ Chấn cũng rất muốn mắng chửi Viên Nhai Vĩ một trận, nhưng hiện tại không phải lúc, Đinh Phong Thành Tựu sắp tới, lúc này là lại chửi bới cấp dưới thì sẽ làm cho uy tín của gia chủ như ông ta bị quét sạch.

Vì vậy, phải chịu đựng.

Chẳng qua Giang Sách phải chịu chút uất ức rồi.

Đối với điểm này, trong lòng Kỳ Chấn rất áy náy.

Nhưng Giang Sách lại vô cùng bình tĩnh ăn uống, căn bản cũng không để lời nói của Viên Nhai Vĩ ở trong lòng.

Thậm chí, Giang Sách còn thuận miệng nói một câu: "Thật ra tôi cũng nghĩ đến điểm này, chẳng qua cũng không định cho Đinh Phong Thành đến tham gia bữa tiệc, mà là muốn anh ta đến nhà tôi một chuyến, ở nhà nói chuyện riêng.”

Phụt…

Mọi người nghe xong lời này đều cười ra tiếng.

Đặc biệt là Viên Nhai Vĩ, cười đến nỗi lưng cũng đứng không thẳng.

"Không được rồi, sắp cười chết tôi rồi, Giang thần y, tuy rằng tôi chưa từng thấy y thuật của anh lợi hại bao nhiêu, nhưng trình độ anh kể chuyện cười thật sự rất cao đó."

"Để người phụ trách dự án đến nhà anh nói chuyện riêng ư?"

"Ha ha, anh cho rằng mình là ai? Anh là tổng phụ trách khu Giang Nam sao? Muốn ra lệnh cho ai cũng được à?”

Đây vốn chính là lời giễu cợt.

Ai ngờ Giang Sách lại dừng đũa, cười mỉm nhìn Viên Nhai Vĩ: "Tôi chính là tổng phụ trách khu Giang Nam. ”

"Ha ha ha ha, Giang thần y, anh quả thật rất hài hước!"

"Hài hước ư?"

Giang Sách lắc đầu, tiếp tục dùng bữa.

Đôi khi anh nói sự thật, nhưng không ai tin cả.

Đương nhiên là không ai tin, nếu Giang Sách thật sự là tổng phụ trách khu Giang Nam, làm sao có thể ăn mặc mộc mạc như vậy? Làm sao có thể không có một mạng lưới quan hệ gì chứ?

Càng không thể giống như một tên bảo vệ theo chân họ ăn bữa cơm này.

Chưa đầy nửa giờ sau, những người phía dưới truyền tai nhau: Đinh Phong Thành đến!

Kỳ Chấn đứng lên: "Tất cả chúng ta cùng nhau xuống nghênh đón.”

Viên Nhai Vĩ gật đầu đồng ý, dù sao Đinh Phong Thành đến là nhờ quan hệ của anh ta, tất nhiên phải tiếp đãi thật tốt, vừa có thể biểu hiện tôn kính đối với Đinh Phong Thành, vừa có thể biểu hiện bản lĩnh bất phàm của Viên Nhai Vĩ.

Một mũi tên trúng hai con nhạn.

Nhưng mà, Giang Sách lại thản nhiên nói: "Đi nghênh đón Đinh Phong Thành ư? Không cần thiết, để cho anh ta tự đi lên là được. ”

Những lời này làm cho tất cả mọi người nhíu mày.

Bao gồm cả Kỳ Chấn.

Kỳ Chấn cảm thấy có thể là lời nói của Viên Nhai Vĩ vừa rồi quá thô bạo, làm tổn thương lòng tự trọng của Giang Sách, cho nên mới khiến Giang Sách nói ra những lời "chua chát" như vậy.

Đây chẳng phải điều tốt lành gì.

Ông ta ho khan một tiếng, nói: "Giang thần y, cậu là khách được mời tới, cũng không cần cùng chúng tôi đi nghênh đón, ở chỗ này chờ đợi là được, những người khác đi xuống đón người với tôi.”

Đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà Kỳ Chấn Năng có thể làm.

Nhưng Viên Nhai Vĩ rất không hài lòng: "Những người khác đều đi nghênh đón, chỉ có Giang Sách ngồi một mình ở đây ư? Ha ha, đợi lát nữa Đinh Phong Thành  đến, thấy Giang Sách ngồi ở đây, hỏi có chuyện gì xảy ra, vậy thì giải thích bằng lý do nào chứ?”

Giang Sách nói: "Không cần giải thích, thêm một cái ghế ở bên cạnh tôi, để Đinh Phong Thành ngồi cạnh tôi là được.”

Lúc này, ngay cả sắc mặt Kỳ Chấn cũng lạnh xuống.

Đinh Phong Thành, người phụ trách dự án, người đứng đầu dự án thành phố mua sắm sang trọng.

Đối với những thương nhân như bọn họ mà nói, đó là đối tượng mà họ muốn cật lực nịnh bợ, hôm nay nhất định phải để cho người ta ngồi ở ghế chủ vị, làm sao có thể ngồi xuống cạnh Giang Sách chứ?

Giang Sách nói càng ngày càng quá đáng.

Kỳ Chấn nói: "Giang thần y, tôi biết tính khí của cậu kỳ lạ, nhưng hôm nay là một bước quan trọng để chúng ta có thể đứng vững ở khu Giang Nam, cậu phải hết sức kiềm chế, coi như là giúp anh em bạn bè một tay.”

Đây là đã nể mặt Giang Sách, còn nếu như là đối với những người khác, Kỳ Chấn đã sớm đuổi đi rồi.

Giang Sách cười khổ một tiếng, "Được, các vị đi xuống nghênh đón đi, tôi ở đây chờ. ”"Ừm."

Kỳ Chấn lúc này mới dẫn người nhanh chóng xuống lầu, đi nghênh đón Đinh Phong Thành.

Trong quá trình xuống lầu, Viên Nhai Vĩ ở bên cạnh Kỳ Chấn tặc lưỡi: "Chủ tịch Kỳ, Giang Sách kia thật sự không ra gì cả, thế mà lại không để ở bên cạnh tôi vào mắt. Tôi đề nghị bảo anh ta đi đến phòng riêng khác để ăn trước, tránh làm hỏng chuyện lớn của chúng ta!”

Trong lòng Kỳ Chấn cũng căng thẳng.

Không, không thể làm như vậy.

Mặc kệ nói như thế nào, Giang Sách cũng là người đứng thứ hai của nhà họ Kỳ, nắm giữ cổ phần nhiều thứ hai, tiến vào hội đồng quản trị.

Tương lai muốn thành công ở khu Giang Nam, nhất định phải có sự đóng góp của Giang Sách.

Không thể gạt bỏ người ta như thế được.

Kỳ Chấn vẫn hy vọng Giang Sách có thể sớm hết giận, dĩ hoà vi quý.

Trên thực tế, Kỳ Chấn thật sự hiểu lầm Giang Sách, những lời Giang Sách nói vừa rồi không có một câu nào là tức giận cả.

Có đôi khi nói thật thì nghe không thuận tai, dễ dàng bị người ta coi là tức giận. Còn ngược lại lời nói rỗng tuếch lại làm cho người ta nghe khá thoải mái.

Đọc truyện chữ Full