DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đế Bá
Chương 35: Trấn Ngục Thần Thể (thượng)

Huyết Dũng là cấp bậc thứ ba cũng như cuối cùng của cảnh giới Khấu Cung. Cấp bậc này cũng như tên của nó; từ lúc huyết khí của tu sĩ bắt đầu phun trào như thác đổ đến lúc huyết khí luyện thành giọt thọ huyết thứ nhất, dấu hiệu này chứng tỏ cấp bậc Huyết Dũng đã thành công viên mãn.

Cho nên có câu cửa miệng truyền lưu trong giới tu sĩ: Thể tráng (cường tráng) huyết, huyết dưỡng (nuôi dưỡng) thọ, thọ uẩn (tích chứa/góp) mệnh. Mệnh chủ (chủ định) thọ, thọ diễn (phát huy/làm tươi tốt) huyết, huyết cường (mạnh mẽ) thể, thể hộ (bảo hộ) mệnh.

Thể chất, Thọ luân và Mệnh cung, ba thứ này luôn hỗ trợ lẫn nhau và sống nhờ vào nhau, thiếu một trong ba thứ trên cũng không được.

Tu sĩ có thể chất cường đại có thể làm huyết khí lớn mạnh, huyết khí sung túc lại kéo dài tuổi thọ, tuổi thọ càng dài thì vận mệnh cũng càng mạnh mẽ, mà vận mệnh cường đại lại tạo khả năng cho tu sĩ có thể chế tạo ra thể chất cường đại hơn nữa.

Mệnh Cung cũng đồng thời chi phối Thọ Luân, Thọ Luân tạo ra Thọ Huyết, Thọ Huyết làm Thể Chất cường tráng, mà Thể Chất cường đại có thể thủ hộ Mệnh Cung.

Nhưng dù thế nào đi nữa thì Mệnh Cung, Thọ Luân hay thậm chí cả Thể Chất đều bị ràng buộc vào huyết khí. Nếu đạo hạnh của tu sĩ càng mạnh mẽ, huyết khí bình thường sẽ không có khả năng chèo chống Thể Chất, Thọ Luân và Mệnh Cung cường đại, vì thế huyết khí bị luyện thành Thọ Huyết.

Thọ Huyết là thứ trân quý vô cùng đối với bất kỳ một tu sĩ nào. Từng giọt Thọ Huyết này đã trải qua bao nhiêu lần tinh luyện mà thành, chúng không chỉ là tinh hoa của huyết khí mà còn ẩn chứa ảo diệu vô tận của Đại Đạo.

Cũng có một câu nói về những điều trên trong giới tu sĩ “Vạn huyết nhất thọ, nhất huyết vạn thọ”, nhưng mỗi một người lại có lý giải khác nhau về tám chữ nêu trên.

Đa phần đều giải thích không khác nhau mấy, có thể hiểu nôm na: một giọt Thọ Huyết do vạn giọt huyết khí ngưng luyện thành. Mà một giọt Thọ Huyết của Tiên Đế có thể làm cho một phàm nhân sống được một vạn năm.

Mặc dù chưa có một ai đã thử qua xem một giọt Thọ Huyết của Tiên Đế có làm cho một phàm nhân sống được lâu như vậy không, nhưng đánh giá phía trên đã nói rõ sự trân quý nhường nào của mỗi một giọt Tiên Đế Thọ Huyết.

Để đạt tới cấp bậc Huyết Dũng cũng không phải chuyện khó khăn gì, tu sĩ tu luyện tầm năm ba tháng liền thành công.

Mấu chốt chính của cấp bậc Huyết Dũng này chính là dùng Thọ Pháp để tôi luyện huyết khí, mà Lý Thất Dạ đang làm như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Phía sau đầu hắn lúc này lóe sáng, từng vòng sáng của Thọ Luân quay không ngừng, đồng thời kéo khí huyết vận chuyển theo. Mà ở trong Thọ Luân của Lý Thất Dạ lại xuất hiện một vòng xoáy, khi vòng xoáy này hình thành, huyết khí của hắn bỗng nhiên mạnh mẽ hẳn lên, chảy nhanh như nước mùa mưa bão.

Do Thể Chất và Thọ Luân của Ly Thất Dạ đều ở cấp Phàm, nên huyết khí của hắn vốn dĩ chẳng cường đại gì, nhưng lúc này huyết khí của Lý Thất Dạ lại cường đại không thua gì tu sĩ có Tiên Thiên Thể và Tiên Thiên Thọ Luân.

Huyết khí như nước sông cuồn cuộn chảy, trong nháy mắt đã vận chuyển được một chu thiên thời gian*, huyết khí càng vận chuyển càng nhanh tạo thành một vòng xoáy cực lớn chảy trong người Lý Thất Dạ. Trông nó giống một vòng Huyết Nguyệt chìm nổi trong cơ thể Lý Thất Dạ vậy.

Đây chính là chỗ thần kỳ và đáng sợ của Nguyệt Qua Dương Luân Công, môn công pháp này có thể làm cho huyết khí biến thành một dòng chảy vô cùng cường đại.

Tất nhiên sự thần kỳ của Nguyệt Qua Dương Luân Công không chỉ như vậy, khi nó kéo huyết khí lao nhanh như vậy, Mệnh cung nằm trong Chân Mệnh bỗng dưng có cảm ứng.

Trong một chớp mắt này, Chân Mệnh của Lý Thất Dạ dường như đã hoàn toàn thức tỉnh, nó giống một con cá voi khổng lồ há miệng hút lấy vòng xoáy huyết khí đang được Nguyệt Qua Dương Luân Công kéo chảy kia.

Chân Mệnh phun ra nuốt vào huyết khí với tốc độ cực nhanh, nó tỏa ra hào quang chói mắt, cùng lúc này những phù văn đạo cơ của Côn Bằng Lục Biến dường như sinh động hẳn lên.

Chân Mệnh nuốt huyết khí vào rồi dũng mãnh phun ra, liên tục không ngừng, còn đạo cơ ở bên trong Côn Bằng Lục Biến lại như một cái cối xay to lớn nghiền nát những huyết khí dâng trào chân huyết, tế luyện huyết khí đang ào ào phun ra từ Chân Mệnh, tựa hồ như muốn xay nát huyết khí thật nhỏ thật mịn như có thể vậy.

Trải qua ma luyện của đạo cơ, huyết khí càng trở nên tinh thuần, đậm đặc và óng ánh khôn cùng. Huyết khi sau khi được ma luyện lại chảy vào trong Thọ Luân.

Qua việc phun ra nuốt vào huyết khí, Chân Mệnh trở nên cường đại hơn, mà đạo cơ của Côn Bằng Lục Biến cũng lớn mạnh theo; từng phù văn đạo cơ như có thân thể thật sự, ảo diệu vô biên, hóa thành vô số con Côn Bầng nho nhỏ bay lượn bốn phía, sinh động vô cùng.

Toàn bộ quá trình này xảy ra rất tự nhiên, tưởng như mọi thứ vẫn luôn vận chuyển như vậy.

Nguyệt Qua Dương Luân Công không chỉ là thọ pháp rất đáng sợ mà còn là công pháp vô cùng thần kỳ, nó chính là động cơ khiến cho huyết khí trở nên cường tráng, thúc dục đạo cơ trong Mệnh cung tôi luyện và lớn mạnh.

Trong ngàn vạn năm qua, đã có không biết bao nhiêu đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái muốn tu luyện thành công Nguyệt Qua Dương Luân Công, đáng tiếc họ vẫn phải ngậm ngùi vì môn công pháp này có khuyết điểm riêng của nó, không được hoàn mỹ.

Lý Thất Dạ cũng đã bỏ ra vô số năm tháng thời gian, biết bao nhiêu tâm huyết mới đem môn công pháp này tu bổ tốt. Nếu chỉ bằng mình hắn cũng không thể hoàn thành được công việc này, mà còn nhờ cả công sức của rất nhiều tiên hiền của Nhân Tộc như Minh Nhân Tiên Đế, Thôn Nhật Tiên Đế, Hắc Long Vương và vân vân.

Khi Lý Thất Dạ để cho huyết khí vận chuyển đúng một ngày một đêm, hắn bất chợt nghe “Bịch” một tiếng, dường như có một đồ vật cực kỳ nặng nề rơi vào bên trong Thọ Luân vậy. Trong chớp nhoáng, hắn cảm thấy đầu óc trong sáng minh mẫn vô cùng, toàn thân thư thái, toàn thân lấp lánh từng vầng sáng, mà huyết quang của Thọ Luân hiển hiện phía sau đầu càng sáng ngời hơn trước.

Lý Thất Dạ thầm kiểm tra lại thân thể, hắn phát hiện một giọt Thọ Huyết óng ánh, đỏ thẫm như ngọn lửa, xinh đẹp vô cùng, tựa như kiệt tác của trời đất đã xuất hiện ở trong Thọ Luân.

Giọt thọ huyết này chứng minh Lý Thất Dạ đã đột phá cấp bậc Huyết Dũng và chính thức bước vào cảnh giới Thác Cương.

Cảnh giới tu luyện từ thấp đến cao: Khấu Cung, Thác Cương, Uẩn Thể, Ích Cung, Tráng Thọ, Chân Mệnh, Hoa Cái, Niết Dục, Thiên Nguyên, Dục Thần…

Nếu nói trong vòng ba tháng hắn mới tiến vào được cấp bậc Tỉnh Giác, mà chỉ bằng một ngày đêm đã ngưng tụ ra Thọ Huyết thì không ai có thể tin được, nhưng đây chính là chỗ đáng sợ của Nguyệt Qua Dương Luân Công.

Một thiên tài có thể đưa Chân Mệnh vào cấp bậc Tỉnh Giác trong vòng một ngày nhưng phải tốn ít nhất mười ngày mới ngưng tụ được một giọt Thọ Huyết. Còn Lý Thất Dạ chỉ dùng một ngày một đêm duy nhất để hoàn thành việc này, ai mà nghe được không kinh hoảng mới lạ.

Cũng chính bởi sự thần kỳ của Nguyệt Qua Dương Luân Công mà dù biết nhược điểm của nó nhưng vẫn có không ít thiên tài đã tu luyện môn công pháp này, đáng tiếc cuối cùng không tu bổ được thiếu sót của nó mà lại tự hủy đi chính bản thân mình.

Ngày hôm sau, khi Nam Hoài Nhân vừa thấy Lý Thất Dạ, hắn vô cùng ngạc nhiên hỏi: - Sư huynh, ngươi, ngươi, ngươi đã đạt cảnh giới Thác Cương rồi ư? - Tối hôm qua vừa bước vào cảnh giới Thác Cương. Lý Thất Dạ bình thản trả lời.

Nếu đổi thành người khác thì ắt hẳn sẽ đắc ý vô cùng, chỉ có thiên tài nghịch thiên mới một ngày đêm ngưng luyện thành Thọ Huyết. Nhưng Lý Thất Dạ biết đây là công lao của Nguyệt Qua Dương Luân Công, chứ bản thân hắn tạm thời chưa có gì đáng giá kiêu ngạo cả.

Nghe Lý Thất Dạ trả lời mà Nam Hoài Nhân mộng mị cả người: - Sư huynh! Ta, ta nhớ được, mấy ngày hôm trước Chân Mệnh của ngươi còn chưa vào cấp bậc Tỉnh Giác a. - Hai ngày trước đã vào cấp bậc Tỉnh Giác rồi. Lý Thất Dạ tựa như giếng nước yên tĩnh, trả lời Nam Hoài Nhân.

- Ngươi, ngươi thật sự dùng những ba tháng để đạt cấp bậc Tỉnh Giác, nhưng lại chỉ bằng một ngày đêm ngưng luyện ra giọt Thọ Huyết đầu tiên? Sau khi biết rõ tình huống, Nam Hoài Nhân cảm thấy đờ đẫn cả người, lắp bắp hỏi.

Lý Thất Dạ chỉ cười thoáng một cái mà không trả lời. Sau khi phục hồi lai5tinh thần, Nam Hoài Nhân vừa sợ hãi vừa thán phục thốt lên: - Nguyệt Qua Dương Luân Công quả là đệ nhất kỳ công, chẳng trách có rất nhiều đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái đã từng tu luyện nó.

Giọng nói pha thêm chút tiếc hận của Nam Hoài Nhân lại vang lên: - Đáng tiếc chỗ thiếu hụt của Nguyệt Qua Dương Luân Công cũng là điểm trí mạng. Có vô sô thiên tài từng muốn tu bổ công pháp này nhưng chưa có ai thành công.

Nguyệt Qua Dương Luân Công là một kỳ tích của nhân loại, người sáng tạo ra nó cũng là một trong những thiên tài giỏi nhất từ xưa đến nay. Đó cũng là một trong những lý do mà chẳng ai cứ muốn là sửa đổi được môn công pháp này, nếu không trường sinh bất tử Âm Nha Lý Thất Dạ đã chẳng hao tổn tâm huyết vì nó từ thời đại Hoang Mãng đến giờ. Không ai biết rõ có bao nhiêu vị Tiên Đế và các siêu cường giả được Lý Thất Dạ mời chào, từng tham gia công việc này và cũng chỉ có mình Lý Thất Dạ biết được: như thế nào có thể tu luyện Nguyệt Qua Dương Luân Công một cách hoàn thiện và hoàn mỹ mà thôi.

Nam Hoài Nhân thủy chung vẫn không nén được tò mò, khẽ hỏi: - Sư huynh định đến cảnh giới nào sẽ đổi một môn Thọ pháp khác?

Theo hiểu biết của hắn thì không thể luyện Nguyệt Qua Dương Luân Công mãi được bởi vì khiếm khuyết không cách nào tu sửa của nó.

Dù rằng mỗi tu sĩ tốt nhất nên tu luyện một môn công pháp Trúc Cơ từ đầu đến cuối, bất luận nó là Thọ pháp hay Mệnh công, có thế thì đạo hạnh mới tiến xa được.

Trên con đường tu hành, tu sĩ có thể thay đổi hoặc thay thế Thọ pháp và Mệnh công, nhưng làm như vậy sẽ lưu lại tai họa ngầm cho con đường Đại Đạo của chính mình. Một ngày nào đó, vào thời điểm thọ suy (suy yếu) mệnh ách (tai ách/tai nạn) , tai họa ngầm đó sẽ là nguy hiểm trí mạng của tu sĩ.

Nhưng trời đất vốn bất công, không có mấy tu sĩ có thể lựa chọn hoặc tiếp xúc công pháp tốt nhất ngay từ lúc đầu tu luyện. Một người chỉ tu luyện cả đời một môn Thọ pháp hay Mệnh công Trúc Cơ thuộc cấp bậc Đế Thuật Cổ Bí thì tốt, nhưng nếu là công pháp cấp thấp thì tạo hóa (vận may/số đỏ/ tạo hóa) của người này sẽ rất hạn chế.

Theo suy nghĩ của Nam Hoài Nhân, mặc dù Lý Thất Dạ đã tu luyện Nguyệt Qua Dương Luân Công, nhưng trong tương lai vị sư huynh này cũng vẫn phải thay thế một môn Thọ pháp khác, bằng không hắn cuối cùng sẽ bị Nguyệt Qua Dương Luân Công hủy diệt.

Bởi thế, Nam Hoài Nhân lại tiếp tục khuyên nhủ: - Sư huynh, huynh nên đổi Nguyệt Qua Dương Luân Công sớm lúc nào hay lúc đấy. Sau này lâm vào bế tắc, huynh có muốn đổi cũng khó khăn, ruốt cuộc không có cách nào tách sự khống chế của môn công pháp này ra khỏi huyết khí. _ • Chu Thiên: hiểu nôm na là nối vòng hai mạch Nhâm Đốc mà thành. Khí luôn vận hành theo một vòng khép kín, không bao giờ ngừng. Một chu thiên thời gian tựa như xong một vòng chạy từ mạch Nhâm tới Đốc rồi từ Đốc về Nhâm. (theo lý giải luyện Khí công) _

Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Đọc truyện chữ Full