DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỷ
Chương 117

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh

Xem ảnh 1

“Thế vì sao nhà họ Chiến không thể dùng diễn viên thực lực của chính mình? Dùng diễn viên của mình, công ty còn được thêm 60-70% nữa. Tính ra thì cũng phải mấy chục triệu đấy.”

Bà Cảnh thấy có nói nữa nói mãi thì cũng chỉ nói đến thể mà thôi, bà ta ra lệnh luôn: “Thế thì con sang nhà họ Chiến nói, con không đóng vai nữ chính nữa, con muốn nhường cơ hội của con cho Tân Dịch và Tiểu Lạc. Đằng nào thì bên đoàn làm phim cũng đã xác định dàn diễn viên rồi, nghe nói đến mai là sẽ bắt đầu giới thiệu chính thức, chỉ cần con không làm ầm ĩ lên thì mọi thứ sẽ diễn ra theo đúng như ban đầu. Una cũng không cần phải bị đuổi việc, càng không cần phải bồi thường một khoản tiền lớn như thế.”

Những lời bà Cảnh nói đã chọc giận Cảnh Thiên hoàn toàn.

Đằng nào thì cũng ăn kha khá rồi, Cảnh Thiên buông đũa xuống, nét cười trên mặt không nhạt đi những ánh mắt thì dần trở nên vô cùng lạnh lùng.

“Mẹ, có phải mẹ nghĩ rằng con dễ bị bắt nạt nên khi nói chuyện với con, mẹ không thèm dùng não luôn không?”

Bà Cảnh: …

Trước áp lực đến từ ánh mắt của Cảnh Thiên, bà Cảnh bỗng không thể thốt nổi thành lời.

Thấy mẹ mình bình thường bùng nổ sức chiến đấu như thế, giờ mới được một hiệp đã rén rồi, Cảnh Lạc lại òa khóc.

“Chị, chị nói chị đã tha thứ cho em rồi, thực ra chị không hề tha thứ cho em phải không? Chị có biết khi em nghe nói rằng em có thể được diễn vai nữ thứ chính, em đã vui mừng đến mức nào không? Bây giờ chị đã gả sang nhà họ Chiến rồi, chỉ cần chị muốn thì sau này chị sẽ có nguồn tài nguyên vô cùng vô tận, Vì sao chị cử nhất định phải giành lần này với em? Em chẳng có gì hết, đến anh Dịch mà em thích, em cũng đã nhường cho chị rồi, vì sao chị cứ phải giẫm đạp lên em như thế chứ?”

Cảnh Lạc cứ khóc mãi rồi lại ôm ngực mình, bộ dạng đáng thương đó khiến Cảnh Thiên cũng cảm thấy như mình đã làm chuyện gì độc ác đến mức không thể tha thứ được.

Bà Cảnh không thể nhìn nổi khung cảnh này nữa.

Bà ta nhảy dựng lên như một con gà chọi: “Mày còn dám nói à? Cảnh Lạc là em gái mày, mày là chị…”

“Con là chị nên nhường em gái là chuyện nên làm! Hơn nữa em gái con lại bị mắc bệnh tim, có thể gặp nguy hiểm về tính mạng bất cứ lúc nào, sau này con còn rất nhiều cơ hội. Nếu hồi đó không phải vì sinh con thì cơ thể mẹ sẽ không yếu đi, các em sinh sau sẽ không gặp vấn đề như thế. Tất cả đều do con gây ra, nên con có nghĩa vụ giúp đỡ các em, con là chị, chỉ cần là thứ các em cần thì con đều nên nhường.”

“Mày biết là tốt!”

“Thế nên hồi trước con nhường hết rồi còn gì. Chỉ cần là thứ con có mà Cảnh Lạc lại thích, cho dù là đồ chơi, búp bê, xe đạp, hay là thành công, vinh dự, thậm chí cả người yêu sau này, con đều nhường hết cho nó rồi. Mẹ nói nó không đẹp bằng con, vào giới giải trí sợ là không đứng vững được nên bảo con đưa bài hát tự viết nhạc tự viết lời cho nó, để nó…”

“Mày câm mồm!”

Đọc truyện chữ Full