DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 17: Núi cao còn có núi cao hơn

Sau khi ăn xong, Lâm Thiển ngoan ngoãn ngồi ở ghế sofa xem tivi, Cố Thành Kiêu ngồi nghiêm chỉnh, thỉnh thoảng đưa mắt cảnh cáo cô.

Bà nội cầm di động, uy nghiêm nói với con dâu trong điện thoại: “Cô đừng có càm ràm, mẹ rất hài lòng về cháu dâu. Rốt cuộc Thành Kiều cũng làm được một việc khiến mẹ vui, cô không nên xen vào nữa.”

Diệp Thiến Như tức giận muốn ngất, “Mẹ, chẳng phải chính mẹ nói thích con gái nhà họ Thẩm, còn muốn đích thân đi dọa Lâm Thiển đó sao?”

Bà nội, “Nhưng bây giờ mẹ thích Lâm Thiển hơn, được chứ? Mẹ thích ai là quyền của mẹ”

Ngày trẻ, Diệp Thiến Như thường bị mẹ chồng gây khó dễ. Hôm nay rốt cuộc con dâu được trở thành mẹ chồng, ai ngờ bà mẹ chồng vẫn không xem đứa con dâu này ra gì, khư khư bảo vệ cháu dâu.

Điều đó khiến bà càng thêm uất nghẹn: “Mẹ, con nói rồi, con và Cố Nguyên không đồng ý cuộc hôn nhân này. Con bé Lâm Thiển kia thật sự không hợp với Cố Thành Kiêu!”

“Mẹ thấy rất hợp, cổ đừng nói nữa. Mẹ còn mong chúng nó sinh cho mẹ một đứa chắt, cứ vậy đi, cúp đấy!”

Bà cụ nói cúp là cúp, Lâm Thiển dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, mẹ của Cố Thành Kiêu ở đầu dây bên kia giận đến mức nào.

Hỏi trên thế gian ngọn núi nào cao nhất, núi cao còn có núi cao hơn.

Trong tư gia nhà họ Cố, Diệp Thiến Như tức đến huyết áp tăng vọt: “Tức quá, tức quá đi! Ông à, có phải mẹ ông già rồi nên hồ đồ không hả?”

Trước kia, con trai khăng khăng đưa Lâm Thiển về nhà, chém trước tấu sau lĩnh giấy đăng ký kết hôn. Con trai không nghe mẹ khuyên, bà đành nhờ bà cụ, gửi gắm hi vọng vào bà cụ.

Bà cụ nghe xong, hết sức giận dữ, đấm ngực dậm chân mắng Cố Thành Kiêu liều lĩnh, còn cam đoan việc này cứ để bà lo.

Bà để mặc bà cụ ra mặt, kết quả lại thành thế này.

“Ông này, ông xem có phải mẹ ông cố tình chống lại chúng ta không? Bà ấy không nghĩ tới hạnh phúc cả đời của cháu trai mình sao?”

Cố Nguyễn cau mày, chỉ biết thở dài.

“Nhìn Lâm Thiển kia, nam không ra nam, nữ không ra nữ, trông giống lưu manh, sao Thanh Kiểu vừa ý cô ta được? Tôi thật sự không hiểu”

Diệp Thiến Như đi tới đi lui trong phòng, càng nghĩ càng không đúng: “Không được, không thể để cô ta sinh con cho Thành Kiều, tuyệt đối không được!”

Cố Nguyên nhắc nhở một câu: “Đó là cháu trai của mẹ, bà chớ có làm loạn”

“Vậy để mặc mẹ ông với con nhóc thối tha kia kết đồng minh hả?”

“Tôi sẽ nói chuyện với Thành Kiều, bà đừng nôn nóng. Dù sao người ta cũng mang thai cháu đích tôn của bà.”

“...” Cho dù thế nào cũng không làm gì được Lâm Thiển. Dù sao cốt nhục ấy vẫn là của nhà họ Cố, là cháu trai ruột thịt của bà. Bà ta vỗ đùi kìm nén cơn tức, than vãn một câu: “Hầy, tức quá đi!”

Trong biệt thự, bà cụ nhìn Lâm Thiển hiền hậu, nắm bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn của cô, càng sờ càng thích, càng nhìn càng yêu.

“Bụng này mấy tháng rồi?”

“...” Lâm Thiển đưa mắt sang Cố Thành Kiêu cầu cứu, anh anh anh, tôi nên trả lời thế nào đây?

Cố Thành Kiêu ho nhẹ một tiếng: “Khụ khụ, bà nội, cô ấy vừa mới có thai?

Bà cụ cười tươi: “Tốt, tốt, vừa mang thai nên nhìn không ra. Thật tốt quá, đầu xuân tới bà trở thành bà cố rồi.”

Lâm Thiển cau mày, vui đến thế sao?

Hôm đó, bà nội ở lại Thành Để. Thành Để có nhiều phòng ốc, phòng của bà nội vốn ở tầng hai tòa lầu phụ. Nhưng mình bà nội ở tòa lầu phụ thì quá lạnh, cũng không thể ở tầng hai tòa lầu chính.

Vì vậy, rắc rối về chuyện ngủ đã tới.

“Thành Kiều, Tiểu Thiển, các cháu ngủ sớm đi.”

Bà nội ngồi trong phòng khách ở tầng hai, nói muốn xem phim nhiều tập, nhưng thực ra là giám sát vợ chồng son.

Gừng càng già càng cay.

Tuy Cố Thành Kiêu kết hôn với Lâm Thiển vì chịu trách nhiệm với cái thai, nhưng bà cụ không tin cháu mình lại lỗ mãng như vậy. Huống hồ, trước kia bà chưa từng nghe cháu trai có bạn gái, bỗng nhiên kết hôn chớp nhoáng, đột nhiên tuyên bố mang thai, bà cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ.

Cho nên, bà muốn đích thân kiểm tra.

Lâm Thiển bị Cố Thành Kiêu kiên quyết kéo vào phòng ngủ chính. Cửa phòng vừa đóng, Lâm Thiển đã tránh xa anh ba mét như tránh vi rút: “Nói gì thì nói, tôi cũng không ngủ với anh đâu!”

Cố Thành Kiêu lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, ba phần cưng chiều bảy phần bất lực, lưu luyến không rời, “Ngôi đi.”

“Tôi không làm, anh muốn làm với ai thì làm. Hợp đồng giấy trắng mực đen kỷ xong rồi. Điều kiện tiên quyết là mọi hành vi đều phải được đối phương tự nguyện mới có thể triển khai. Hơn nữa, chính anh nói với tôi tuyệt đối sẽ không ép buộc nếu tôi không muốn. Giờ tôi không đồng ý, anh đừng có cậy quyền áp bức nhân dân”

Nhìn bạn nhỏ lải nhải một hồi, Cố Thành Kiêu vừa bực vừa buồn cười, chỉ ghế sofa, giải thích: “Tôi bảo em ngồi xuống mà”

“...” Được rồi, là tôi nghĩ nhiều.

“Lâm Thiển, tuy đường đột, nhưng tôi không hề bức em đăng ký kết hôn, đúng không?”

Lâm Thiển ngồi yên trên ghế sofa, gượng cười: “Ha ha, đúng đúng, là tôi nói đùa với bà nội ấy mà.”

“Là tự em đồng ý đi theo tôi, tôi không ép em?” Cố Thành Kiêu lại hỏi.

“Đúng, đúng, anh nói đều đúng cả” Bị bắt gặp nói xấu người khác sau lưng, đúng là xấu hổ quá đi.

“Tôi mặc em nhất thời xúc động, hay vì nguyên nhân nào khác, chúng ta là vợ chồng hợp pháp. Sự thật này không thể thay đổi.”

Lâm Thiển không phản bác, tuy giấy chứng nhận kết hôn đúng là do cổ nhất thời xúc động, nhưng nói cho cùng, cô vẫn cảm ơn vì anh đã đưa cô rời khỏi nhà họ Lâm. Do đó cô nhận sai với thái độ hết sức thành khẩn: “Được rồi, là tôi sai, tôi không nên nói xấu anh. Nhưng thực ra tôi chỉ đùa thôi, chẳng phải lúc ấy bà nội cũng nói đùa sao?”

Cố Thành Kiêu thở dài bất lực, không biết phải làm gì, nói gì với cô. Anh không hài lòng với hành vi của cô, nhưng nếu nói cho cô nghe thì chứng tỏ mình là một gã đàn ông hẹp hòi.

Người xưa từng nói, chỉ có tiểu nhân và phụ nữ là khó nuôi dưỡng.

Quả đúng là thế.

“Chuyện kia... Sau này tôi sẽ tự đi học, anh đừng bảo tài xế đưa đón tôi nữa, ở trường chướng mắt lắm”

“Còn nữa, bảo nhà bếp không cần chuẩn bị bữa sáng cho tôi. Trên đường tới trường tôi có thể tùy tiện giải quyết.”

“Còn nữa còn nữa, ngày kia là cuối tuần, sáng sớm tôi có hẹn bạn học đi leo núi, tối mới về, tôi báo trước với anh một tiếng”

Lâm Thiển càng nói, sắc mặt Cố Thành Kiêu cảng sa sầm. Cô hoảng hốt hỏi: “Hay là chúng ta lưu số điện thoại của nhau, có việc thì liên hệ?”

Trước nay Cố Thành Kiêu không phải là người tao nhã lịch sự, anh vốn chưa hoàn toàn hết giận, cô lại từ chối toàn bộ những gì anh sắp xếp, như thể anh làm rối loạn mọi kế hoạch sống của cô. Cơn tức giận trong lòng không chỗ xả, như ngọn lửa bị vây hãm trong tim, từ từ bùng phát.

Lúc này, cánh cửa đột nhiên “kết” một tiếng, bà nội không gõ cửa mà đi thẳng vào.

Cố Thành Kiêu phản ứng nhanh nhẹn, trong lúc Lâm Thiển còn đang ngày ra, anh liền đổi chỗ ngồi xuống cạnh cô.

“Anh...”

Không nói nhiều, anh trực tiếp phủ người qua, một tay giữ chặt eo thon của cô, một tay nắm cằm, dùng miệng khóa môi cô lại.

Đọc truyện chữ Full