DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 81: Anh ấy còn không nhớ cả tên của chị

Trong tâm trí, Lâm Du vẫn nghĩ Cố Nam Hách là thiếu gia nhà giàu, tiêu tiền như nước, không làm việc lớn, chỉ chơi bời trác táng, đúng chuẩn con nhà giàu. Cô chẳng qua không muốn làm lộ mục tiêu thật nên mới mượn tên tuổi của tổng giám đốc Cố.

Nhưng xem ra nhân viên cho là Lâm Du cũng như vô số cô gái muốn dựa hơi thiếu gia của mình mà trèo cao.

Một người không chịu đi, một người không cho vào, hai người cứ đứng ngoài cửa trừng trị nhau.

- --- “Này cô bé, thủ đoạn vặt này không qua mặt được tôi đâu. Nếu cô đang mang thai với thiếu gia nhà tôi thì tôi mới phục

- --- “Bê bối của Cố Nam Hách tràn lan trên mặt báo, mắt tôi có mù mới để ý đến anh ta. Mau để tôi vào trong đi”

Hai người đang trừng mắt giằng co thì Cố Đông Quân bất chợt đi ra, nhận ra Lâm Du nhưng lại... quên mất tên.

Mắt Lâm Du sáng rực, “Thị trưởng Cố, Thị trưởng Cố, anh ta không cho tôi vào”

Nhân viên sợ bị hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Cô ấy đến tìm tổng giám đốc Cố nhưng lại không có thư mời.”

“Ai nói tìm tổng giám đốc Cố? Ông anh này mắt mũi tèm nhèm mà tại cũng nghễnh ngãng...” Lâm Du nói xong than thầm trong bụng, “Nguy rồi” ngay lập tức thay đổi thái độ, đổi giọng nói, “Ha ha ha, ông anh, ông anh có chút hiểu lầm rồi. Tôi nói có quen tổng giám đốc Cố, nhưng không có nói là đến tìm anh ta”

“Vậy... có gì khác nhau đâu?” Nhân viên có chút khó xử, ngăn chặn ong bướm vây quanh thiếu gia cũng thật mệt mỏi.

Cố Đông Quân tốt bụng chấp thuận, “Để cô ấy vào đi”

Nhân viên không dám nhiều lời, khom lưng kính cẩn mời, “Dạ, tiểu thư này, mời vào trong

Nhưng giờ Lâm Du lại không muốn đi vào nữa. Người cần tìm đã đi ra, cô còn vào trong làm gì chứ?!

Cố Đồng Quân cao quý nho nhã nở nụ cười khích lệ, nói, “Cố vào đi, loại tiệc tùng này thích hợp với những người trẻ tuổi như các cổ. Còn tôi chỉ hợp đi về nhà ngủ sớm thôi.”

Nụ cười khiến cho Lâm Du không muốn mê mẩn cũng bị mê mẩn. Những cậu nhóc cùng trang lứa ở cạnh cổ không ai có được nét chững chạc trưởng thành như vậy, thật sự rung động không cưỡng nổi.

Cô nhanh trí đuổi theo hỏi: “Thị trưởng Cố, vợ chồng Tiểu Thiển có trong phòng tiệc không?”

Biết rõ vẫn cố hỏi.

Cố Đông Quân dừng bước, xoay người lại nói: “Hai người họ không đến. Không phải bọn họ ngồi ăn tiệc chung với cô sao?”

“À à chúng tôi mới xong, ông nội và gia đình tôi về nhà hết rồi. Cứ nghĩ Tiểu Thiển ở đây nên tôi mới lên tìm. Tối nay tôi ở nhà họ” Lý do này thật hoàn hảo, cô tự mình khen thầm trong bụng.

Cố Đông Quân không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Vậy gọi điện cho họ đi, vừa hay tôi cũng cần tìm Thành Kiều nói chuyện”

“À, được..” Tim Lâm Du đập thình thịch chực vọt ra, hai tay không ngừng bấu víu gấu áo vấn vít, không biết có bị lộ tẩy hay không đây.

“Alo, anh đây... Bọn em ở đâu?... Được, anh qua chỗ em” Cố Đông Quân nói ngắn gọn mấy câu rồi cúp điện thoại, “Đi thôi, họ ở tầng thượng”

“Tầng thượng? Tôi có thể đi lên sao?”

“Đi theo tôi là có thể lên”

“Được được được” Lâm Du thở phào, thật may không bị vạch trần.

Trong thang máy kín chỉ có hai người, Cố Đông Quân tự nhiên hỏi, “Cô là... chị của Lâm Thiển?”

Lâm Du thoáng cảm thấy mất mát, hóa ra anh không nhớ rõ cô, “Đúng vậy, tôi là chị họ hai của cô ấy, tên Lâm Du. Lần trước leo núi trong công viên suýt chút bị ngã chết, may có anh cứu”

Cố Đông Quân bối rối, cười hối lỗi, “À, tôi nhớ rồi, nhớ rồi, cô bị bệnh sợ độ cao”

“Đúng vậy, ha ha.”

“Lên đến tầng thượng, tốt nhất cổ đừng đứng ở gần cửa sổ”

Mới nói qua lại được mấy câu thang máy đã lên đến nơi. Tầng thượng bé hơn tầng tham quan một chút, nhưng điều tuyệt vời là bao quanh cả tầng thượng đều là kính, như có tấm màn thủy tinh chụp lên. Nhìn xuống có thể thấy được cảnh đêm huyền ảo, nhìn lên ngắm được bầu trời đầy sao.

Ở đây cũng như một khách sạn thu nhỏ, từ hồ bơi, ghế sofa, đến quầy bar... cái gì cũng có.

“Cô có ổn không?”

Lâm Du gật đầu, “Không sao, chỉ cần chân chạm đất là không vấn đề gì” Cô thầm tấm tắc, thật ga lăng dịu dàng, thật chuẩn man.

Cố Đông Quân quả thật có chuyện cần nói với Cố Thành Kiêu, hai người đến ngồi ở ghế sofa bàn bạc. Lâm Du và Lâm Thiển ngồi bên kia, nằm thưởng thức bầu trời đêm bát ngát.

“Đừng ngắm nữa, không chạy mất đâu” Lâm Thiển trêu chọc.

Lâm Du quay lại, có chút mất mát, “Anh ấy còn không nhớ cả tên của chị...”

“Chị nghiêm túc thật à?”

“Nhìn chị có giống nói đùa không?”

Lâm Thiển lắc đầu, nghĩ đến lời cảnh báo của Cố Thành Kiêu, bèn tốt bụng khuyên nhủ, “Anh ấy cũng hơn chị đến mười mấy tuổi”

“Làm gì đến mười mấy tuổi, chính xác là chỉ mười tuổi thôi. Anh ấy mới 30 tuổi, rất trẻ đúng không?”

“Ba tuổi đã là một thế hệ rồi, đây lại còn là mười tuổi, làm tròn cũng phải đến bốn thế hệ cơ đấy, khoảng cách xa lắm.”

“Ông bác bảo vệ dạy em môn toán đấy à?”

“...” Đùa chứ, toán của cô là tự học thành tài, làm đúng toàn bộ chứ không đoán mò.

“Em và Cố Thành Kiêu cũng cách nhau mười mấy tuổi, không phải tốt lắm sao?”

“Nói nhảm, bọn em cách nhau có tám tuổi thôi.”

“Tám tuổi, ba năm một thế hệ, làm tròn lên cũng là ba thế hệ, khoảng cách không nhỏ rồi”

“...” Lâm Thiển nhận ra mình không cách nào khuyên giải được bà chị này. Mà cũng đúng, lúc trước cô không hề thoải mái khi nghĩ đến khoảng cách tám tuổi với Cố Thành Kiêu, nhưng giờ lại thấy tám năm chẳng là gì cả.

Khi con gái yêu thì chuyện to cũng hóa thành nhỏ, có chuyện cũng thành không có. Đừng nói sông nhỏ, kể cả là Thái Bình Dương cũng muốn vượt qua, chỉ cần --- em yêu anh.

Lâm Thiển hiểu được cảm giác này, giữa cô và Cố Thành Kiêu cũng có rất nhiều vấn đề. Đến giờ ba mẹ Cố vẫn chưa chấp nhận cô, nhưng cô và Cố Thành Kiêu chưa từng nghĩ đến chuyện xa nhau. Ít nhất là chưa từng muốn, hiện tại không, sau này cũng không muốn chia tay.

“Lâm Du, chẳng nhẽ chị muốn theo đuổi anh ấy?”

“Nếu không thì em có thể bắt anh ấy theo đuổi chị được không?”

“... Hôm nay miệng lưỡi chị thật lợi hại, em nói không lại chị”

“Vớ vẩn, em đắm chìm trong mật ngọt tình yêu đến phát ngốc, đến cả trả đũa Nam m cũng không làm được. Không giống chị, thân cô thế cô, chỉ có thể một mình một kiếm anh dũng chiến đấu”

Vừa nhắc đến Nam m, Lâm Du liền thấy tiếc hận, “Làm thế nào để chứng minh cho anh ấy thấy là bình thường chị không bao giờ đánh người đây? Hiếm hoi lắm mới đánh người thì lại bị anh ấy bắt gặp, em nói xem chị có gỡ gạc được vụ này không?”

Lâm Thiển cũng không muốn làm cô nhụt chí, nhỏ giọng nói, “Có thể... anh ấy cũng không để ý đến đâu?

Lâm Du bĩu môi, trừng mắt nguýt, “Cả em cũng đả kích chị sao?”

“Khụ... Em chỉ muốn chị chuẩn bị tâm lý, lỡ như...” Lâm Thiển chỉ sang hai người đàn ông ngồi bên kia, định nói lại thôi, “Sau này còn bị đả kích nhiều”

Lâm Du nhào tới bóp cổ cô, “Quạ đen, lời của em mà linh ứng thì còn lâu chị mới tha cho em”

“...” Trời ơi, gặp quỷ rồi!

Lâm Du buông cổ ra, uể oải ngả người, miễn cưỡng nói: “Thiển Thiển, em phải giúp chị”

“Ừ, giúp. Chị muốn thẳng thắn thổ lộ, hay chơi trò mèo vờn chuột, hay mập mờ tấn công, hay mượn rượu giả say?”

“Có thể trực tiếp giống như em không?”

“...” Thật điên rồi mà!

Đọc truyện chữ Full