DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỷ
Chương 288

Huống hồ, cho dù là nói chuyện, đi đứng, tính cách yêu tiền và động tác nhỏ của Cảnh Thiên, còn có sự căm hận,

chán ghét và xa cách3 đối với anh ta đều cho thấy cô chính là Saka bé nhỏ của anh ta.

“Chiến Lệ Xuyên…”

Đỗ Ngôn Tranh nhẹ nhàng nói1 ra ba chữ.

Cảnh Thiên không biết rằng cô chỉ vừa đi ra ngoài để lấy sáu mươi sáu triệu sáu trăm sáu mươi nghìn tệ thối, t9hể

mà lớp vỏ mới đã bị lộ một cách khó hiểu rồi.

Quay lại đoàn phim, Quan Vũ Thần đã đợi cô bên ngoài.

Với tư cách3 là bốn trợ lý chính của Saka, Tịnh, Mặc, Thương, Thần được đào tạo không chỉ để đề phòng Đổng

Duyệt Đồng.

Đối với Cảnh Th8iên, Đồng Duyệt Đồng chỉ là một tên hề thôi.

Cô có thể đưa cô ta lên vị trí cao bao nhiêu thì cũng có thể dùng một cái tát để đánh bay cô ta về vị trí cũ.

Bốn người này được đào tạo sau khi cô cảm nhận được tính chiếm hữu gần như cố chấp và điên cuồng của Đỗ

Ngôn Tranh đối với cô. Không ai có thể ngờ rằng người bí ẩn sáng lập ra Thánh Điện tại khu Tam giác Bermuda,

người chỉ huy vô số lính đánh thuê quốc tế, hóa ra lại là cháu trai của một doanh nhân giàu có hàng đầu nước Z.

Một người có thể một tay che trời ở vùng biên giới các nước lại luôn sống một cách khiêm tốn trong tầm mắt của

công chúng như vậy.

Nhưng đối với Z, ngay cả cô của trước đây cũng khó có thể thoát khỏi nanh vuốt của đối phương, càng không cần

nói đến cô của hiện tại. Rơi vào tay một kẻ biến thái như Đỗ Ngôn Tranh, cô có thể có một cái kết tốt đẹp được à?

Cho nên cô rất vui mừng vì bản thân của hiện tại đã thay một lớp vỏ mới, Đỗ Ngôn Tranh hoàn toàn không thể

nhận ra cô. Cho dù có nhận ra thì cô cũng có thể phủ nhận.

“Đại ca, người vừa gọi chị ra ngoài là anh ta à?” “Ừ.” Cảnh Thiên gật đầu. “Thế anh ta có nhận ra chị không?”

“Không nhận ra, nhưng…”

Cảnh Thiên cảm thấy tức giận khi nghĩ đến việc người kia cứ luôn mồm gọi cô là “vợ tôi”.

“Cô bảo Tịnh tìm người trộm thi thể của tôi ra.”

“Hả???” Quan Vũ Thần ngơ ngác: “Tại sao?” Cảnh Thiên xị mặt: “Tôi không muốn thi thể của mình rơi vào tay anh

ta.” Cô thà để thi thể của mình bị động vật biển ăn cũng không muốn bị anh ta nâng niu trong quan tài thủy tinh.

Mẹ nó chứ, đúng thật là…

Bắt nạt cô là một cái xác không biết nói chuyện à?

“Vậy… vậy em trộm xác rồi thì phải xử lý thế nào?” Quan Vũ Thần bối rối: “Chị muốn chôn mình ở đâu?” “Tìm

một nơi để hỏa táng, sau đó rắc tro cốt xuống biển.” ům…

“Sao hả?”

Quan Vũ Thần liếc nhìn vẻ mặt “ông đây đã để lại tài sản thừa kế cho mày rồi, bảo mày nhặt xác cho ông mà mày

lại không nhặt” của Cảnh Thiên, cô ta nhanh chóng xua tay.

“Không có gì, không có gì! Vâng vâng, em sẽ đi làm ngay. Đại ca cứ yên tâm đi, em sẽ không để lại cho anh ta chút

tro nào đâu.”

“Nhớ tìm Tịnh.”

“Không cần không cần một mình em cũng có thể làm được chuyện này.” “Không được!” Cảnh Thiên nghiêm khắc:

“Tôi vẫn chưa thăm dò hết được thể lực của Z, một mình cô không làm được. Cô nói chuyện này với Tịnh, bảo Tịnh

xử lý.”

Quan Vũ Thần bĩu môi: “Chị toàn thiên vị cậu ta, chẳng lẽ vì cậu ta đẹp trai à?”

Cảnh Thiên: …

“Còn tay săn ảnh bên ngoài thì sao?” “Đó là người của Tần Dịch, cô không cần quan tâm, cứ để anh ta xử lý.” Quan

Vũ Thần biết rằng “anh ta” mà Cảnh Thiên nói là Z, vì vậy không quan tâm nữa. Không ngờ rằng, người ghét bị

chụp lén nhất như Z lại bỏ qua cho paparazzi lần này vì có thể vào chung một khung hình với Cảnh Thiên. Thậm

chí trước khi rời đi, anh ta còn hạ cửa kính ô tô xuống để

paparazzi chụp được ảnh chính diện của anh ta.

Nhưng…

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn.

Mọi thứ bên ngoài đoàn phim đều bị người của Chiến Lệ Xuyên nhìn thấy.

“Đại ca, tên paparazzi của Tần Dịch kia lại giở trò.” “Không cần quan tâm đến hắn ta, đợi khi hắn ta thật sự gây

chuyện rồi hãy tóm hết một mẻ.”

“Nhưng vừa rồi, Đỗ Ngôn Tranh – cậu cả nhà họ Đỗ tại châu Để đã tìm mợ chủ, hắn ta lập tức chụp ảnh hai người

họ. Hẳn là cậu cả nhà họ Đỗ đã nhìn thấy rồi, không những không ngăn mà còn hạ cửa kính xe xuống.”

Chiến Lệ Xuyên vẫn đang phân tích số liệu thị trường chứng khoán, đột nhiên hình ảnh trên màn hình máy tính

trước mặt thay đổi, sau khi một vài hình ảnh nhanh chóng mở ra, một cảnh tượng khá rõ ràng xuất hiện trước mặt

anh.

Chiến Lệ Xuyên yên lặng nằm trên giường nhìn hình ảnh trên màn hình, ánh mắt bình tĩnh.

Anh cảm nhận được sự thù địch và khó chịu đang lớn dần trong lòng…

Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự dao động mạnh mẽ của trái tim mình kể từ sau khi bị bại liệt.

Mỗi lúc một khác, ý nghĩ muốn chết nhân đạo của anh đã tan biến từ lâu. Điều duy nhất còn lại là mong chờ bản

thân có thể nhanh chóng đứng lên.

Dường như…

Càng ngày càng có nhiều người thèm muốn vợ anh rồi.

Một là Vân Tiêu, hai là Đỗ Ngôn Tranh, cả hai đều không phải đèn cạn dầu.

Vân Tiêu thể hiện ngoài sảng, coi anh là một người đã chết, không chỉ công khai dụ dỗ Cảnh Thiên trong đoàn làm

phim mà còn tìm một kẻ ăn vạ làm trung gian.

Tuy Đỗ Ngôn Tranh không nói gì, không làm gì cả, dường như chỉ chuyển tiền cho Cảnh Thiên rồi đi luôn, nhưng

tính chiếm hữu và sự kích động rõ ràng trong mắt anh ta đừng tưởng anh mà không thấy gì.

Nhất là cuối cùng, biết rõ là có người chụp lén mà anh ta còn hạ cửa kính xe xuống, còn như vô tình bị người ta

chụp được góc nghiêng. Điều này khác gì với con công xòe đuôi đâu?

Trước kia Chiến Lệ Xuyên cảm thấy những người đàn ông như Để Vân Tiêu và Đỗ Ngôn Tranh muốn kiểu phụ nữ

như thế nào mà không được. Họ chỉ cần ngoắc ngón tay là có cả đống phụ nữ nguyện dâng hiến tình yêu cho họ.

Nhưng bây giờ anh đã hiểu rồi, tâm lý của cả hai người đàn ông này đều vặn vẹo biến thái.

Cả đống con gái nhà giàu nổi danh đang chờ đợi họ, họ cử nhất định phải mang tạo hình cấm dục rồi sau lưng lại

thích phụ nữ đã có chồng.

Nhìn thấy chiếc siêu xe Shelby màu đỏ lẳng lơ đó, đúng như câu nói…

Đồ trai làng chơi hay thích làm mình làm mẩy!

“Đã điều tra ra người phụ nữ ăn vạ kia là ai chưa?”

Nghe thấy giọng nói cáu giận của đại ca, bên kia đáp lại: “Còn đang điều tra ạ.” “Điều tra một người thôi, tôi bảo

mấy người sử dụng cả hệ thống tình báo là để nhận được câu trả lời như thế này đấy à?”

Đối phương rùng mình sợ hãi, lập tức nói: “Không phải là hoàn toàn không điều tra được gì, vẫn đang trong quá

trình chứng thực nhưng cũng gần như chắc chắn rồi.”

“Là ai?”

“Người của chúng tôi thấy người phụ nữ ăn vạ đó không chỉ có quan hệ tốt với Vân Tiêu, còn tiếp xúc cơ thể với

Vân Tiêu nữa, cho nên tôi đoán rằng có thể là mẹ hoặc là em gái anh ta. Chúng tôi đã bắt đầu điều tra từ mẹ anh ta

là Tạ Thanh Nghiên. Tối hôm qua Tạ Thanh Nghiên đã cho nổ biệt thự của nhà họ Lưu tại châu Đế, nhà họ Đế và

nhà họ Tạ tại châu Để đang đề tin tức này xuống, nhưng đương sự thì không ở đó nữa. Trước mắt vẫn chưa tìm

được chuyến bay đoán chừng bà ta đi máy bay tư nhân tới hiện tại vẫn đang tìm bằng chứng ”

Chiến Lệ Xuyên khẽ cau mày.

Nếu đúng như vậy thì chắc là Tạ Thanh Nghiên rồi.

Tên Vân Tiêu chết tiệt ngày, cho dù anh ta không biết rằng Cảnh Thiên đã kết hôn, đáng lẽ cũng phải điều tra ra cô có nhà họ Chiến chống lưng chứ. Tự mình lên sân giở chứng thì thôi đi, lại còn gọi mẹ mình đến.

Anh ta là đứa trẻ ba tuổi à? Tán giá mà cũng phải gọi mẹ.

Đồ bám váy!

Đọc truyện chữ Full