DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 138: Ai mà chưa từng xem phim heo?

“Ông nghe bọn họ thổi phồng bậy bạ mà không biết hỏi thẳng tôi hay sao?” Lâm Thiển có hơi kích động, đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc, nhìn rất tức giận bất bình.

Trong lòng Lâm Húc cũng rất khó chịu, nhưng cũng may con gái đã chịu nói chuyện với ông. Ông dừng xe ở ven đường rồi giải thích: “Bọn họ nói con rất hận người ba này. Đừng nói là nhận điện thoại, ngay cả sinh hoạt phí ba đưa con cũng không muốn lấy”

Lâm Thiển nghe xong cười khẩy: “Bọn họ nói với ông như thế mà ông cũng tin là thật à?”

Lâm Húc lộ vẻ vô tội, thân ông ở Úc, ngoại trừ anh trai ruột của mình thì ông còn có thể tin ai được nữa.

Lâm Thiển không kể gì hết, chỉ nói: “Tôi không thi vào đại học B, thành tích thi của tôi ngay cả trường đại học khác cũng trượt. Sở dĩ tôi có thể vào đại học B là vì ông đã quyên tiền mà thôi. Đối với hai bác, tôi không muốn nhận xét gì cả. Đại khái nếu ông còn có tâm, thì có thể lên mạng tìm mấy tin tức lá cải về nhà họ Lâm, đảm bảo đủ cho ông đọc ba ngày ba đêm”

Lâm Húc đã hiểu ra từ sớm, bởi vì giọng điệu của Cố Thành Kiêu đã để lộ ra việc nhà họ Lâm không hề chăm sóc tử tế cho Lâm Thiển như ông nghĩ.

“Được được được, ba sẽ đi tra xét, nhất định sẽ làm rõ. Tiểu Thiển à, vậy còn có thể nhận người ba này không? Có thể cho ba một cơ hội để bù đắp cho con không?”.

Đôi mắt quả hạnh xinh đẹp của Lâm Thiển lại ngập lệ. Đây chính là người ba mà cô tưởng nhớ ngày đêm, máu mủ tình thâm, chẳng lẽ cô thật sự không nhận ông?

Lâm Húc dang tay ra ôm con gái vào lòng, nước mắt Lâm Thiển như vỡ để lần nữa. Cuối cùng thì cô cũng đã có ba ôm ấp.

Chân thành như vậy, thiết thực như vậy, ấm áp như vậy, cả đời này cô sẽ nhớ mãi vòng ôm ngày hôm nay.

“Ba...”

“Ôi, con gái ngoan của ba.”

Hai cha con ôm nhau mà khóc, tất cả áy náy và nhớ nhung mười mấy năm qua đều hóa thành nước mắt. Đây là máu mủ ruột rà, cốt nhục tình thân, dù có mang dao mổ heo tới thì cũng không thể nào cắt đứt được.

***

Sau khi Lâm Húc gặp mặt Lâm Thiển rồi thì mới an tâm trở về Úc. Nhưng ông cũng đã nói, mai mốt sẽ thường xuyên về nước, thậm chí sẽ thường trú luôn ở trong nước.

Buổi tối là khoảng thời gian dành cho hai vợ chồng, Lâm Thiển nằm thư thả trên chiếc ghế lười Tatami ở ban công, hưởng thụ thời gian ấm cúng nhất.

Hương Sơn buổi tối không hẳn một màu đen tối, dường như có phản quang. Cả đỉnh núi một màu cam, thật kỳ diệu.

Cố Thành Kiêu bế một bát tổ yến đường phèn ra: “Vợ à, ăn cơm xong ăn tráng miệng nhé?

Lâm Thiển ngồi dậy, cẩn thận nhận lấy bát, nhìn anh say đắm: “Sao em cảm thấy anh càng ngày càng giống người đàn ông nội trợ thế? Không kể mỗi ngày nấu món này món kia cho em, sau khi ăn xong còn nghiên cứu đồ ngọt nữa. Đúng là tay lão luyện không chỉ bắn súng bá phát mà còn nấu ăn rất giỏi”

Cố Thành Kiêu xoa xoa đầu cô, ngồi xuống bên cạnh ghế lười Tatami, nói: “Này, anh phát hiện anh có tài nấu nướng trời phú, chờ khi nào xuất ngũ là dư sức mở nhà hàng. Anh làm đầu bếp, em làm bà chủ, mỗi ngày đều cho em đếm tiền đến mỏi tay”

Lâm Thiển cười hì hì: “Quê quá đi, bây giờ ai cũng đều dùng Alipay, quẹt qua một cái là xong, ai còn ngồi đếm tiền nữa?” Cô vừa nhai một họng tổ yến đường phèn thật to vừa nói: “Có điều, em thích đếm số dư, nhìn con số đó mỗi ngày càng lớn thì em lại càng vui”

“Quỷ ham tiền, mau khai thật cho anh, em giấu bao nhiêu quỹ riêng rồi?”

“Ha, tiền của em đều là anh cho, anh còn không biết sao?”

“Anh không biết.”

“Hứ, nói dối, dù sao tiền em nhiều cũng không bằng tiền anh” Cố Thành Kiêu nằm nghiêng lại, nhìn thẳng vào mắt cô. Cô quả thật là cô bé vừa xinh đẹp lại vừa thu hút. Đặc biệt là sau khi để tóc dài, mỗi góc độ đều có thể khiến anh mê đắm.

Cảm giác thật là một thứ gì đó rất thần kỳ, rốt cuộc là nguyên nhân gì mà anh vừa gặp đã không thể nào quên được cô. Anh chỉ biết lần đầu tiên nhìn thấy cô, khối tim đóng băng vạn năm kia của anh đã bắt đầu từ từ tan chảy.

Cảm giác đến, tình yêu đã chín muồi.

Anh yêu cô, yêu đến nỗi nguyện ý dùng sinh mạng của mình để bảo vệ cô.

“Ăn hết rồi, ngon lắm, cám ơn chồng” Lâm Thiển đặt bát xuống, thấy ánh mắt Cố Thành Kiêu nhìn cô càng ngày càng nóng bỏng, cô không nhịn được trêu chọc một câu: “Chồng à, anh có muốn ăn một ít đồ tráng miệng luôn không?”

“Anh không thích ăn những thứ này.”

Lâm Thiển vén một vài sợi tóc lòa xòa sang bên tai, cười khanh khách nhào qua, chu cái miệng nhỏ nhắn mổ lên miệng anh một cái như chuồn chuồn lướt nước: “Đồ tráng miệng em nói là cái này, anh không thích ăn sao?”

Cố Thành Kiêu mím môi cười, chỉ một nụ hôn nhẹ nhàng làm sao có thể thỏa mãn anh được. Anh không nói hai lời, vòng tay ra sau đầu cô, ấn đầu cố về phía mình. Tay kia cũng không nhàn rỗi, kéo vòng eo mảnh mai của cô lại gần, khiến cả người có ngã nhào lên người anh.

Toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, gọn gàng dứt khoát, không cho cô cơ hội để thở.

“Ưm..” Hai tay Lâm Thiển vỗ lên bờ vai anh, cố ý đẩy ra, nhưng chút sức lực của cô thì sao có thể chống lại. Sự phản kháng của cô chỉ càng gợi lên ham muốn chiếm hữu của anh mà thôi.

Cuối cùng trước khi cô hụt hơi, Cố Thành Kiêu mới nới lỏng tay, nhưng anh không hề buông cô ra: “Em thế kia làm sao có thể tính là tráng miệng, cái này mới tính”

Nói xong, anh lại tiếp tục nụ hôn nồng nhiệt nghiêng trời lệch đất.

Lúc hôn tới mức kích động, Cố Thành Kiêu ôm cô xoay người một cái, cả hai lập tức tráo đổi vị trí.

Nệm Tatami không cố định, chỗ nào bị đè thì chỗ đó xẹp xuống. Hai người xoay bên nào, nệm Tatami trũng xuống bên đó. Đầu gối của Cố Thành Kiêu trượt xuống sàn, Lâm Thiển cũng trượt luôn xuống đất.

Nhưng Cố Thành Kiêu vẫn không ngừng lại, bờ môi hai người chỉ tách ra trong vòng nửa giấy. Vừa nhìn thấy đôi mắt quả hạnh mê ly của cô thì Cố Thành Kiêu lại không khống chế được mà hắn tiếp.

Giống như trên chiến trường, tất cả đại cuộc đều nằm trong tay của Cố Thành Kiêu. Anh cầm bàn tay nhỏ của cô đặt xuống nơi nào đó của mình, để có biết được chỉ một hành động nho nhỏ của cô có thể gây ra ảnh hưởng như thế nào đối với anh.

Lâm Thiển vừa thẹn lại vừa say mê, nhưng nửa năm sinh hoạt vợ chồng đã biến cố thành một người phụ nữ chân chính, có e lệ, có can đảm. Bàn tay cô nắm lấy mạch sống còn của anh, bắt đầu tự do phát huy.

Cố Thành Kiêu hít vào hơi khí lạnh, than nhẹ: “Tiểu yêu tinh, yêu chết em thế này”

Anh thì thầm cắn nhẹ lên vành tại cô. Giọng nói trầm thấp như loa siêu trầm trời ban, Lâm Thiển nghe thấy cũng trở nên ngứa ngáy.

“Anh thích em thế nào? Thế này? Hay là thế này?”

“...” Hai mắt Cố Thành Kiêu đỏ ngầu vì hứng khởi, nghiến răng nghiến lợi thì thầm: “Em học ở đâu vậy?”

“Ai mà chưa từng xem qua mấy bộ phim heo, anh dám nói anh không có không?”

“Không có”

“Nói dối thì anh sẽ liệt dương” “...” Đang lúc này mà cố rủa anh liệt dương, vậy cũng được sao?

Lâm Thiên nhìn biểu cảm như bị táo bón của anh, cười đến càn rỡ: “Ha ha ha ha, anh có xem qua chưa hả? Xem chưa? Xem chưa?... Nói mau, nói mau, anh từng xem qua phim của ai? Anh thích ai nhất?”

“...” Cố Thành Kiêu nhìn trời không nói gì, hơi hối hận vì đã thảo luận vấn đề này với cổ. Anh cứ hưởng thụ là được rồi, cần gì phải truy cứu xem cổ học được từ đầu.

Anh càng không đáp, Lâm Thiển càng hỏi hăng say: “Nói đi, nói đi, anh thích ai? Anh thích tư thế nào hả? Em có thể tìm tòi nghiên cứu mà”

“...” Có thể thổi ngay vấn đề này hay không hả?

Đọc truyện chữ Full