DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỷ
Chương 306

Chiến Lệ Xuyên ngoan ngoãn uống nước.

Thấy anh uống hơi nhanh, Cảnh Thiên nói: “Uống từ từ thôi, đừng uống nha3nh quá.” Quả nhiên, yết hầu đang

dịch chuyển nhanh chóng của Chiến Lệ Xuyên đột nhiên dừng lại, sau đó bắt đầu chậm r1ãi nuốt xuống.

Mức độ vâng lời không kém gì việc trẻ con phục tùng cô giáo.

Chiến Thư Du, Bùi Uyển Linh9 và Khương Vũ Hi ở bên cạnh nhìn thấy đều chấn động.

Đặc biệt là Bùi Uyển Linh và Khương Vũ Hi.

Mặc dù 3bây giờ Bùi Uyển Linh đã từ bỏ Chiến Lệ Xuyên và chấp nhận Lệ Quần Hạo, người đã từng theo đuổi cô

ta, nhưng cô ta ch8ưa bao giờ để mắt đến. Nghĩ về tình cảm mà cô ta đã từng dành cho Chiến Lệ Xuyên và thái độ

không bao giờ đáp lại của anh, sự ghen tị trong lòng Bùi Uyển Linh còn điên cuồng hơn cả Khương Vũ Hi.

Nếu… Chiến Lệ Xuyên có thể đáp lại cô ta bằng thái độ như vậy trong quá khứ, dù chỉ một lần, thì cô ta cũng sẽ

không rời bỏ anh sau khi anh bị liệt.

Sau khi uống nước xong, Bùi Uyển Linh đang định lên tiếng thì Cảnh Thiên đã hỏi trước: “Vừa rồi rốt cuộc là cảm

thấy khó chịu ở đâu? Sao đột nhiên lại chảy máu mũi thể?”

Chiến Lệ Xuyên không ngờ rằng cô lại nhắc đến chuyện này, vẻ gượng gạo thoáng qua trên mặt. “Không khó chịu

chỗ nào cả, có lẽ là hôm nay trời nắng, thời tiết tương đối khô hanh. Cô mà không nói tôi chảy máu mũi thì tôi cũng

không biết.”

Lúc này Cảnh Thiên mới hiểu và gật đầu.

Chắc là như vậy rồi, dù sao thì trong ảnh chụp cũng không có vấn đề gì cả. Cảnh Thiên nhìn Trạch Ngôn rồi ra lệnh

rất tự nhiên: “Đi chuẩn bị chiếc máy phun sương.”

“Vâng.”

Nhìn trợ lý đặc biệt Trạch Ngôn đối xử cẩn thận và đáp lại mệnh lệnh của Cảnh Thiên một cách tự nhiên như vậy,

Bùi Uyển Linh không thể nhìn tiếp được nữa.

“Anh Xuyên, có mấy lời này em muốn nói riêng với anh.”

Chiến Lệ Xuyên liếc nhìn Bùi Uyển Linh và Lệ Quân Hạo, vốn dĩ muốn bảo cô ta cứ nói luôn đi, nhưng cuối cùng

anh vẫn cho Lệ Quân Thần chút thể diện, ra hiệu bằng mắt cho Chiến Thư Du.

Chiến Thư Du liếc nhìn Bùi Uyển Linh với hàm ý cảnh cáo rồi quay người bỏ đi

Khương Vũ Hi không nhịn được mà lạnh lùng nói: “Anh Xuyên đã kết hôn rồi, cô đừng hòng có suy nghĩ quá phận

nào với anh ấy!”

Bùi Uyển Linh khẽ mỉm cười: “Cô Khương, có thể chuyện giữa tôi và anh Xuyên không đến lượt cô chỉ tay năm

ngón.”

Khương Vũ Hi tức chết đi được, nhưng cô công chúa nhỏ của nhà họ Bùi này không phải là người mà loại đàn bà

chanh chua đáng ghét như Cảnh Thiên có thể so sánh được, cô ta không quên chuyện lúc đầu mình muốn phá hoại

việc Cảnh Thiên với anh Xuyên ở chung, bản thân đã bị người phụ nữ này hành cho thê thảm đến mức nào.

Dù trong lòng tức giận bất bình nhưng cuối cùng cô ta cũng hừ lạnh một tiếng rồi đi ra ngoài.

Nhưng Cảnh Thiên, người đang ngồi bên cạnh Chiến Lệ Xuyên lại rất ung dung, không hề có ý định đứng lên.

“Cô này, tôi nói là muốn nói chuyện riêng với anh Xuyên một lúc, cô không nghe thấy à?”

“Cô ấy là vợ tôi, cô có thể gọi cô ấy là mợ ba.”

Những lời tiếp theo của Bùi Uyển Linh lập tức mắc kẹt trong cổ họng. Cô ta luôn gọi anh là anh Xuyên, nhưng lại gọi cái loại xung hỉ này là mợ ba á?

“Tôi có chuyện muốn nói với anh Xuyên, mời cô tránh đi một lát được không?”

Chiến Lệ Xuyên cau mày, đang chuẩn bị đuổi người phụ nữ kiêu căng này ra ngoài thì lại thấy Cảnh Thiên nắm tay anh.

Những lời mắng mỏ Bùi Uyển Linh bị nuốt xuống ngay lập tức.

Đọc truyện chữ Full