DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỷ
Chương 371

“Tức là… chỉ cần vết khâu khỏi hẳn thì tôi có thể đi lại rồi à?” Chiến Lệ Xuyên cảm thấy giọng mình run lên vì phấn

khích.

Khóe môi Cảnh 3Thiên nhếch lên làm chiếc mặt nạ hồ ly vốn dĩ đã yêu mỏ càng sống động hơn.

“Không cần đợi vết thương lành, qua mấy ngày nữa thì thử đi lạ1i đi. Nhưng dù sao thì lưng anh cũng vừa qua một

ca phẫu thuật lớn, tổn thương đến tủy xương, một hai năm tới đều sẽ có tình huống đau nhức lưng, 9nhất là lúc trở

trời, những lúc như thế này tốt nhất là anh nên ở những nơi ấm áp và khô ráo, đừng ra ngoài.”

“Không sao, chỉ cần có thể đ3ứng lên được thì tôi có thể chấp nhận tất cả.”

Đừng nói là đau một hai năm, cho dù là đau cả đời anh cũng bằng lòng.

Sau khi bị li8ệt đến mức cả người không cử động được, anh mới hiểu được việc đi đúng như một người bình

thường là chuyện xa xỉ và tốt đẹp như thế nào.

“Còn nữa, trong thời gian bốn tháng anh bị bại liệt, tuy rằng cơ bắp đo lường vẫn luôn vận động bị động khoa học,

nhưng cơ bắp vẫn bị teo lại ở mức độ khác nhau. Cho nên ban đầu đừng vội vàng quá.”

“Vậy tôi có cần đến đây để phục hồi chức năng không?”

“Cái này thì không cần, chỉ cần anh đừng vận động quá mạnh như kiểu vận động cực hạn là được.”

Vận động… cực hạn.

Chiến Lệ Xuyên hơi ngơ ngác.

Anh muốn hỏi phục hồi chức năng một ngày đi bao nhiêu bước.

Câu trả lời của bà xã là đừng vận động cực hạn.

Cảm thấy…

Không cùng một mạch tư duy.

“Vậy tôi đi đây, phần còn lại Hồng Lục sẽ dặn dò anh sau.”

Cảnh Thiên chỉ nói như vậy thôi, nhưng Chiến Lệ Xuyên lại mẫn cảm bắt được sự tùy ý của Cảnh Thiên khi nhắc

đến Hồng Lục.

Bởi vì Hồng Lục là phó viện trưởng của trụ sở chính Viện nghiên cứu Lawrence, là một nhân tài đắc lực được Môn

chủ Saka ngày xưa yêu quý. Mặc dù Hồng Lục chỉ là một giáo sư hạng AAA nhưng gần như quản lý toàn bộ Viện

nghiên cứu Lawrence. Có thể nói viện trưởng của Lawrence thực ra là viện trưởng danh dự về mảng y học, người

thực sự quản lý viện nghiên cứu là Hồng Lục.

Ngay cả khi Cảnh Thiên là một thiên tài, trở thành một giáo sư y khoa và được viện nghiên cứu Lawrence coi trọng.

Nhưng…

Lẽ nào Hồng Lục không phải là quản lý của Cảnh Thiên sao? Nhưng ca phẫu thuật hôm nay, Hồng Lục không chỉ

luôn hỗ trợ, trong khi phẫu thuật bị Cảnh Thiên ra lệnh làm cái này cái kia thì thôi đi, phẫu thuật đã kết thúc rồi mà

vẫn còn như vậy.

Cảnh Thiên rời đi rồi, để lại Hồng Lục cười hì hì, dặn dò Chiến Lệ Xuyên một số mục cần chú ý và hỏi anh chuyện

chuyển nhượng cổ phần nên tìm ai để bàn giao.

Khi bàn phẫu thuật của Chiến Lệ Xuyên nâng lên, vừa nhìn là thấy người nào đó đang ngồi uống trà trong phòng.

Cảnh Thiên cười hì hì đi tới, hỏi: “Anh cảm giác thế nào? Phẫu thuật có thành công không?”

Nhìn người phụ nữ chỉ cởi áo blouse trắng và mặt nạ ra thôi, Chiến Lệ Xuyên rất muốn biết sao cô có thể hỏi câu

này mà không hề thấy ngại như vậy.

Ca phẫu thuật của anh có thành công hay không, không phải cô là người rõ nhất sao? “Cảm thấy rất tốt, giáo sư J là một người phụ nữ rất lợi hại, dịu dàng, lại xinh đẹp.”

Khi Chiến Lệ Xuyên nói, ánh mắt thâm sâu của anh đã nhìn chằm chằm Cảnh Thiên. Mà người phụ nữ này lại vẫn cười hì hì nói: “Có lẽ là y thuật của cô ấy cao siêu, làm nhiều chuyện tốt, không thì sao lại đẹp người đẹp nết chứ? Thông thường những người xinh đẹp, nếu không phải là kiếp này làm nhiều chuyện tốt thì là kiếp trước làm nhiều chuyện tốt.”

Chiến Lệ Xuyên: “…Bà xã nói đúng.”

Đúng là anh không thể phản bác được.

Đọc truyện chữ Full