DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỷ
Chương 514

“Tôi không nghĩ rằng ông chủ cần phải giải thích bất cứ chuyện gì với nhân viên của mình. Còn thái độ của cô với

Thiên Thiên, t3ôi không ép.”

“Nhưng tôi mong cô có thể hiểu được rằng, hôm nay khiến cô phải quay bù với Mẫn Trạch, kẻ có lỗi là Tần 1Dịch,

không liên quan gì đến Cảnh Thiên cả. Hiểu chứ?”

Hình Mỹ Kỳ: …

Nhìn theo Vân Tiêu đang sải bước bỏ đi,9 Hình Mỹ Kỳ cảm thấy như có gì đó đang dần trôi đi mất. Tình cảm mấy

năm nay giữa cô ta và Vân Tiêu đã xa dần theo bóng lưng a3nh.

Mà kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện chính là Cảnh Thiên! Tuy lần nào Cảnh Thiên cũng ăn sáng rồi mới đến trường

quay, n8hưng lần nào đến trường quay, Vân Tiêu cũng sẽ mang rất nhiều đồ ăn ngon đến cho cô. Cảnh Thiên đã

trang điểm xong rồi ra ngoài, trông thấy Vân Tiêu đang xách túi lớn túi nhỏ trong tay.

Hôm nay Quan Vũ Thần cũng đến, thấy có nhiều đồ ăn ngon như vậy bèn sang nhận hộ Cảnh Thiên, vừa nhận vừa

không kìm được mà khen:

“Cảm ơn anh Tiêu! Anh Tiêu đúng là chu đáo quả! Ngày nào cũng chuẩn bị bao nhiêu là đồ ăn cho Thiên Thiên,

anh đúng là tuyệt vời nhất thế giới!”

Vân Tiêu cũng nhận ra em gái mình thực sự khá thân thiết với Quan Vũ Thần, thế là bỏ vẻ lạnh lùng với Hình Mỹ

Kỳ ban nãy, trên mặt toàn là nét cười dịu dàng.

“Nghe nói hôm nay cô đến nên có mua cả đồ cô thích đấy.”T

Quan Vũ Thần sáng mắt: “Còn có cá phần của tôi á? Anh Tiêu, anh biết người ta thích ăn gì sao?”

Ngoại hình Quan Vũ Thần không yêu nghiệt được như Cảnh Thiên, những phong thái nửa ngầu nửa lả lơi toát ra

từ tận xương tủy là thứ mà rất nhiều phụ nữ không có.

Vân Tiêu vẫn mỉm cười: “Trôi nước cơm rượu, bánh rán ngào đường, sủi cảo hồ tiêu, cả quẩy nữa. Trong này có

hết, có hộp giữ nhiệt đấy.”

Quan Vũ Thần sững sờ, không ngờ Vân Tiêu lại biết thật.

“Hôm nay sao chị Thanh không đến thế ạ?” Cảnh Thiên hỏi

“Có lẽ hôm nay chị ấy có việc rồi.”

Bình thường người nhà Vân Tiêu trừ ông bố bà bộ là cùng một giuộc ra những người khác đều là mỗi người một

phương. 3

Nếu không phải vì anh ta đột ngột tìm được em gái, mẹ anh ta cũng chẳng thèm đi theo bên cạnh suốt ngày như

thế.

Thế nên Tạ Thanh Nghiên không đến mới là chuyện bình thường.

Vân Tiêu cũng không nghĩ ngợi gì nhiều về chuyện này.

Nhưng Cảnh Thiên lại khẽ cau mày, nhắn tin cho Tạ Thanh Nghiên.

Tạ Thanh Nghiện đang chăm sóc chồng thì nhận được tin nhắn, không kìm được mà cảm thán: “Con gái đúng là

chu đáo. Em không đến một ngày mà con gái đã nhắn tin hỏi em rồi. Mình xem thằng con mình đi, có quan tâm đến

vợ chồng mình bao giờ đầu.”

Đế Tịnh Hiên tựa người vào đầu giường, nhìn thấy sự hạnh phúc tràn ngập và lưu luyến nhè nhẹ trong ánh mắt

trách móc của vợ mình.

Ông rất muốn sống hạnh phúc như thế này mãi mãi, cho đến khi hai người đều bậc cả mái đầu, không thể đi lại

được nữa.

Nhưng ông biết rằng bệnh của ông chỉ Saka mới có cách chữa. Trừ Saka ra thì không ai dám làm phẫu thuật cho

ông. Trừ Saka ra, không ai có thể điều chế được loại thuốc hữu dụng như vậy nữa. Nếu thuốc hết, tính mạng của

ông có thể dừng lại bất cứ lúc nào. D

Đôi mắt Để Tịnh Hiện tối đi, sau đó ông mỉm cười, đưa tay ra: “Tôi xem nào.” Tạ Thanh Nghiên đưa tin nhắn do bé

con gửi đến cho chồng xem, trên đó hỏi sao chị Thanh không đến? Có phải là gặp chuyện gì rồi không?

“Em định trả lời thế nào?”

Tạ Thanh Nghiên gõ một đoạn chữ vào điện thoại rồi đưa cho chồng xem, bà hỏi: “Thế nào?”

Để Tịnh Hiền nghĩ một lát rồi gật đầu: “Ừ.”

Cành Thiên đang chuẩn bị ngồi ăn với Quan Vũ Thần thì nhận được tin nhắn trả lời.

Đọc truyện chữ Full