DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỷ
Chương 960

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Tôi hại bà tan cửa nát nhà? Bà Trình này, có thể ăn lung tung nhưng không thể nói lung tung được đâu. Lẽ nào

không phải vì bà nói sai, làm sai n1ên mới từng bước đi đến ngày hôm nay à?

Nếu bà không nói chuyện của Đế An Nhiên ra, có lẽ đến tận bây giờ bố mẹ tôi cũng không thể biết0 được bố của Đế

An Nhiên chính là anh em ruột của bố tôi.

Nếu không phải bà nói sai thì hoàng thất nước B cũng sẽ không xấu hổ vì bà, c1on gái bà cũng sẽ không từ đã bước

nửa chân vào hoàng thất nước B rồi mà một giây sau lại trở thành cô bé Lọ Lem, ảo não không dám quay về hoàn2g

thất nữa à?

Nếu không phải bà nói sai thì Cảnh Học An sẽ không bị bà làm cho tức chết, nghĩ thì cũng thấy Cảnh Học An rất bi

thảm, vì6 bà nói lung tung chọc giận chồng tôi nên anh ấy mới tức giận sai người điều tra công ty nhà họ Cảnh, nếu

không thì có lẽ bây giờ bà vẫn là bà 9chủ nhà giàu đấy.

Sao bây giờ bà lại học hư như vậy? Hả?”

Lời nói của Cảnh Thiên khiến Trình Thục Ngọc rùng mình, nhìn đôi mắt xinh đẹp cười như không cười của Cảnh

Thiên, Trình Thục Ngọc chỉ cảm thấy có một con rắn độc đang nhắm ngay cổ họng mình.

Nhưng bà ta vẫn ngẩng cao đầu: “Bây giờ tao đã bị phán tù chung thân rồi, tao không còn gì nữa cả. Cho dù nói sai

thì sao chứ? Lẽ nào mày còn có thể bảo tòa án phán tử hình cho tạo được hay sao?”

Cảnh Thiên mỉm cười, cô thậm chí còn không muốn nói chuyện với một người phụ nữ ngu ngốc đến tận xương tủy

như Trình Thục Ngọc.

húng ta tan nát là vì con khốn Cảnh Thiên này, con có chắc là muốn nhận giặc làm mẹ không? Sao con lại ngu thế?

Bây giờ con ăn của Cảnh Thiên, mặc của Cảnh Thiên, nhưng người này chính là người đã hại chết bố mẹ của con,

con đi theo nó chính là đang gặm cái bánh bao nhân thịt bố mẹ con có biết không hả? Con mau nghĩ cách cứu mẹ ra

ngoài đi, mẹ là mẹ con đấy!”

Cảnh Kiệt tức giận nói: “Chị ấy là chị tôi! Chúng tôi… không phải mẹ con!”

Trình Thục Ngọc:…!!!

Tại sao mạch não của thằng ngu này lại luôn không cùng một tần sóng với bà ta vậy? Ý chính của những lời này là

nói Cảnh Thiên là mẹ nó à?

Cảnh Kiệt nhìn Trình Thục Ngọc, thất vọng đến cực điểm.

Cậu đã từng rất yêu thương người mẹ này.

Ngay cả khi bà ta nói với bố cậu cắt đứt quan hệ cha con với cậu vì tiền, cậu cũng chỉ tức giận và không để ý đến bà

ta thôi, nhưng không hề hận bà ta.

Nhưng bà ta đã ngồi tù rồi, cũng không hề có ý hối cải, không hề cảm thấy bản thân đã làm gì sai. Hơn nữa khi nói

đến bố cậu, bà ta không có chút áy náy nào cả.

Cậu tin rằng mẹ mình là một người vô cùng ích kỷ, cậu cũng tin rằng trong lòng bà ta chỉ có Đế An Nhiên và bố cô

ta thôi. Còn bố mình thì bà ta không hề có tình cảm, cũng không tính là yêu.

Cho nên vì tiền,bà ta có thể bỏ rơi cậu không chút do dự.

Thực ra hôm nay cậu đến gặp Trình Thục Ngọc,vốn dĩ cũng không ôm chút hy vọng nào.Nhưng nếu bà ta đã thực sự hối cải,với tư

cách là con trai,cậu sẽ đến thăm bà ta vào mỗi ngày thăm nuôi sau này và mang cho bà ta chút đồ,để bà ta sống tốt hơn trong tù.

Nhưng Trình Thục Ngọc khiến cậu quá thất vọng,cậu đứng lên và nói:“Tôi … đi đây … không … không bao giờ đến nữa.”

Trình Thục Ngọc giật mình,cũng đứng lên theo,nhưng bị quản giáo bên cạnh bất ngờ đè xuống,ngồi trở lại,ra lệnh:“Ngoan ngoãn

một chút đi!”“Con … con cóýgì?Cái gì mà con đi đây,không bao giờ đến nữa.Con không cứu mẹ ra thì thôi đi,con còn dám không

đến thăm mẹà?Cảnh Kiệt,mẹ là mẹ con đấy!”

Đọc truyện chữ Full