DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỷ
Chương 1002

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter

*********************************

Cảnh Thiên chỉ là một cô gái hai mươi tuổi, nhưng những gì cô thể hiện lại không phải là sự điềm tĩnh phóng

khoáng và khí chất của người 1đứng ở vị

trí cao mà độ tuổi này của cô nên có.

Giáo sư Lư tự nhận rằng đã gặp vô số người, nhưng lần đầu tiên gặp một c0ô gái ưu tú như vậy.

Đây… đây có phải là phong thái của một cô gái được nuôi dưỡng trong nhà bình thường và bị mẹ nuôi ngược đ1ãi

không vậy?

Cảnh Thiên không quan tâm đến sự ngạc nhiên của giáo sư Lư, cô đang đắm chìm trong báo cáo giám định thương

tích c2ủa mẹ ông ấy.

Giáo sư Lư không thể kìm nén được sự ngạc nhiên của mình, ngay cả Đạm Nguyệt ở bên cạnh cũng không thể bình

tĩnh đ6ược nữa.

Vừa hay cô ấy cũng đã xem buổi họp báo, cô ấy cũng biết rằng có một giáo sư vô cùng ưu tú được viện nghiên cứu

Lawrence9 tuyển dụng đặc biệt đã chữa khỏi bệnh bại liệt, rất nhiều tạp chí học thuật đang thảo luận về tính khả thi

của ca phẫu thuật của Lục Kỷ Niên và Chiến Lê Xuyên, tất cả họ đều cảm thấy rằng điều đó là không thể. Tuy

nhiên, đúng là bệnh bại liệt của Lục Kỷ Niên và Chiến Lệ Xuyên đã khỏi rồi.

Cho dù bệnh liệt của Chiến Lệ Xuyên không nặng, chỉ là danh hão, nhưng Lục Kỷ Niên đã phải ngồi xe lăn năm

năm rồi, đây là điều mà cả giới kinh doanh đều biết.

Vì vậy, cô ấy thực sự rất sùng bái người như Dr J.

Nhưng không ngờ, một giáo sư lợi hại như vậy lại là cô chủ của nhà họ Đế, mợ chủ nhà họ Chiến.

Có một thân phận chất ngầu như thế lại còn ẩn dấu một bàn tay vàng.

Đây không còn là người có thể dùng câu “sinh ra ở vạch đích” để hình dung nữa rồi.

“Tư Kỳ, em chồng của cô ăn gì lớn lên vậy?”

Đạm Nguyệt bí mật kéo Lăng Tư Kỳ sang một bên, nhưng lại hỏi loại câu hỏi này. Lăng Tư Kỳ liếc cô ấy một cái rồi

buồn cười nói: “Sao hả? Cô định ăn cơm với Thiên Thiên kể từ giờ phút này à? Cũng không phải cô không biết, sau

hai mươi lăm tuổi, não của con người sẽ bắt đầu lão hoá, chúng ta đã hai mươi ba rồi.”

“Ấy! Dù sao thì tôi cũng như vậy rồi tuy không đủ thông minh nhưng cũng không tính là ngốc Nhưng mà sau này

tôi sẽ sinh con, chờ con gái tôi được sinh ra, tôi phải bảo nó ăn cơm cùng với em chồng cô. Không thì sao con gái tôi

có thể xứng với con trai cô được?”

Lăng Tư Kỳ bị những lời nói của Đạm Nguyệt làm cho dở khóc dở cười.

“Cô còn chưa có bạn trai, bây giờ đã băn khoăn cho con gái cô rồi, Đạm đại tiểu thư ơi, có phải cô nghĩ quá nhiều

rồi không?”

“Nào có nghĩ nhiều đầu?” Đạm Nguyệt không đồng ý chút nào: “Từ khi Tiểu Thần Thần được sinh ra tôi đã hẹn

trước rồi, bây giờ tuy nó đã thoắt một cái trở thành đứa cháu trai vàng bạc của nhà họ Đế, nhưng cô không được

đổi ý chuyện nó là con rể tôi đâu đấy! Trừ khi sau này Tiểu Thần Thần trưởng thành rồi, bản thân nó không thích

con gái tôi, nếu không nó chính là con rể tôi.”

Lăng Tư Kỳ không khỏi cười nói: “Được được được, tôi sẽ không đổi ý. Nhưng cô đã biết mình đẻ con trai hay con

gái rồi à? Nhỡ may là con trai thì sao?”

“Phì phì phì!” Đạm Nguyệt vội vàng nhổ mấy cái mấy lời Lăng Tư Kỳ nói: “Cô đừng có mà trù ẻo tôi chứ! Tôi chỉ

đẻ một đứa con gái thôi. Nhưng nếu như thật sự để được con trai thì tôi sẽ đẻ tiếp. Dù sao thì tôi cũng phải đẻ ra một cô vợ cho Tiểu Thần Thần.”

Mặc dù Đế Vân Hiởbên cạnh nghe thấy rồi,nhưng cũng không nói gì.

Anh mừng thầm trong lòng,cũng may bản thân mình có con trai,nhỡ sinh con gái rồi bị bạn vợ mơ tưởng đến thì thật khó nói.

Nói cho cùng,khi vợ chỉ có một mình tất cả đều phải dựa vào người bạn thân tốt này,nhưng cục cưng nhà anh cũng không thể tùy

tiện hời cho người khác được.

Cún con bị hôn một cách khó hiểu,ngơ ngác nhìn bố mình,sau đó lộ ra hai chiếc răng nhỏ,cười vô cùng đáng yêu.

Đọc truyện chữ Full