DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 783: Người chấp hành bên trong bị tính kế

“Giám đốc Giang, có chuyện gì vậy?” Lái xe khó hiểu hỏi.

Giang Sách không vội trả lời mà chỉ nhìn xung quanh, chỉ vào một quán mì cách đó không xa, nói: “Xin lỗi mọi người, sáng nay tôi chưa ăn cơm, giờ đói quá, hơn nữa xe quá xóc, không chịu được, bởi vậy mọi người lượng thứ cho, nghỉ ngơi một lát đi.”

“Như vậy đi, tôi mời mọi người ăn mì, mọi người theo tôi đi ăn nhé.”

Bây giờ đã gần đến giờ ăn trưa, bụng của mọi người đều trống không, ai cũng đói.

Nếu Giang Sách để họ nghỉ ngơi, lại còn mời họ ăn mì, những người làm công này còn gì để nói chứ?

Vì vậy, mọi người đã theo Giang Sách đến quán mì.

Mọi người đều gọi một tô mì nóng hổi với hai quả trứng!

Giang Sách ăn được một nửa thì đi vệ sinh.

Lợi dụng lúc mọi người không chú ý, anh lặng lẽ quay lại chỗ ba chiếc xe tải lớn và kiểm tra xem tại sao chất lượng đá thô bên trong lại tăng cao như vậy.

Anh cảm nhận thông qua khí trong cơ thể mình.

Xe thứ nhất và xe thứ hai không có vấn đề gì, khi đến xe thứ ba, anh ngạc nhiên khi thấy những viên đá thô trên xe này lại phản ứng rất mạnh.

Có vấn đề.

Chắc chắn có vấn đề.

Chiếc xe này lúc đầu chạy rất chậm, giữ khoảng cách với hai xe phía trước, sau đó đột ngột chất lượng đá thô thay đổi phẩm chất, ai mà tin được không có vấn đề gì chứ?

Nhưng nếu Giang Sách là người thường, sẽ không thể phát hiện ra có người động tay động chân.

Nhân lúc mọi người chưa quay lại, Giang Sách vẫn tiếp tục cảm nhận.

Sau khi điều tra hết khu vực này đến khu vực khác, cuối cùng anh cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn ở giữa xe, sau khi đưa tay gỡ những viên đá thô ở tầng trên ra, anh ngạc nhiên khi phát hiện có một cái hộp đen lớn được giấu dưới đống đá thô đó.

Và chính chiếc hộp này đã khiến cho khí trong cơ thể Giang Sách trở nên rối loạn.

Có điều kỳ lạ.

Giang Sách cẩn thận mở chiếc hộp ra, thứ đập vào mắt anh là từng viên từng viên đá thô.

Anh đưa tay và nhặt một viên để cảm nhận.

Thật kỳ lạ, có phản ứng, nhưng phản ứng này hoàn toàn khác với cảm giác lúc đầu, không giống như một phản ứng tự nhiên.

Giang Sách tò mò sờ thử, mới phát hiện dưới đáy của viên đá thô có một vết nứt không thể nhận ra.

Anh lần theo vết nứt mở ra, bên trong rỗng tuếch đầy bọt, mà bên trong bọt biển lại là một viên ngọc bích.

Đây là một viên ngọc bích đã gia công xong.

Giang Sách gật gù, tự lẩm bẩm: “Thảo nào cảm ứng không giống nhau, mặc dù phẩm chất rất cao nhưng không còn là nguyên liệu nữa, mà đã được gia công rồi.”

Anh cầm một viên lên, cách thức xử lý giống y như đúc với viên đá thô đầu tiên.

Từ đó suy ra rằng tất cả các viên đá thô trong hộp này đều có vấn đề.

Tất cả đều là đá thô đã qua xử lý, là đá thô lậu.

Xem ra có người cố tình giấu chiếc hộp này trong xe, hoặc gửi lên xe sau khi Giang Sách đã mua, nếu có vấn đề gì thì Giang Sách hoàn toàn chịu trách nhiệm.

Nghĩ vậy, anh không khỏi hít sâu một hơi.

Nếu cái thùng này được đưa đến hải quan kiểm tra thì mức án mười tám năm tù là còn nhẹ.

“Viên Nhai Vĩ, để đối phó với tôi, đúng là ông đã tính trăm phương ngàn kế.”

“Ông đó, ông đó, nếu để tâm tư này ở con đường chính đạo thì tốt biết bao nhiêu?”

Sau khi phủi tay, Giang Sách ném viên đá thô vào lại trong hộp.

Đậy nắp lại.

Vài phút sau, Giang Sách quay lại quán mì, như không có chuyện gì xảy ra, vẫn tươi cười ăn cơm cùng mọi người.

Cuối cùng, Giang Sách thanh toán, mọi người tiếp tục lên đường.

Những người không biết, vẫn không biết gì cả, những người có kế hoạch nham hiểm trong lòng vẫn tiếp tục mang theo kế hoạch nham hiểm.

Mọi thứ vẫn như trước.

Giang Sách là người duy nhất có tâm trạng thay đổi.

Văn phòng tổng giám đốc của cháu báu Thiệu Anh.

Hầu Dương thở hổn hển, ngồi xuống ghế sô pha và uống một hơi cạn sạch mấy cốc nước.

Reeves vui vẻ nhìn anh ta, đợi cho đến khi anh ta gần như uống cạn rồi mới hỏi: “Mọi chuyện thế nào rồi?”

Hầu Dương gật đầu: “Tất cả đã xong.”

“Chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn!” Hầu Dương quả quyết: “Tôi đã mua chuộc tài xế và giấu hộp đồ riêng trong xe của Giang Sách, ha ha, lần này, tôi xem Giang Sách làm thế nào để biện minh đây.”

Reeves gật đầu hài lòng.

Hầu Dương hỏi tiếp: “Nhưng việc buôn lậu không phải chuyện của một mình Giang Sách, chẳng phải tổng giám đốc đã sắp xếp một con tốt thí mạng rồi à? Giang Sách chính là kẻ cầm đầu, một người chịu trách nhiệm vận chuyển, một người là chịu trách nhiệm giao hàng, họ được sắp xếp như thế nào? Đã sắp xếp thế nào rồi?”

Reeves mỉm cười: “Yên tâm, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, không có vấn đề gì cả.”

Hầu Dương vỗ tay: “Tuyệt vời, quá tuyệt vời, đúng rồi, tổng giám đốc, anh có thể để lộ thông tin một ít được không, là kẻ nào sẽ chết chung với Giang Sách thế? Là người của Hằng Tinh à?”

Không biết tại sao, nụ cười trên mặt Reeves biến mất và anh ta nhìn Hầu Dương không chớp mắt.

Ánh mắt này giống như một con rắn độc, khiến Hầu Dương cảm thấy khó chịu.

Hầu Dương nuốt nước bọt: “À, nếu không tiện thì thôi, tôi cũng không muốn biết, tôi chỉ muốn tiêu diệt Giang Sách mà thôi.”

Reeves lại lạnh lùng nói: “Không có gì bất tiện cả, huống hồ tôi cũng đã nói ra tên của người này.”

Hầu Dương ngẩn người ra.

Đã nói rồi? Nói lúc nào?

“Tổng giám đốc, đừng đùa chứ, tôi không nghe thấy gì cả?”

Đọc truyện chữ Full