DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 1: Chịu Mọi Khinh Thường

Trên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt.

Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc.

“Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính.

Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.”

Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh.

Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy.

Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình.

Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ.

Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn.

Nhưng trong bệnh viện số tiền kia chỉ chớp mắt đã dùng sạch.

Bây giờ trên người Diệp Phi chỉ còn lại mười tệ và chiếc điện thoại di động.

“Cần mười vạn nữa, mười vạn nữa…” Diệp Phi nghĩ đến số tiền mà bác sĩ nói thì cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc.

Anh đã kiệt sức rồi, đi đâu gom góp được mười vạn đây nữa đây?

Nhưng anh lại không thể trơ mắt nhìn mẹ mình chết đi.

“Không được, mình nhất định phải mượn được mười vạn.”

Diệp Phi lau đi nước mắt, nghiến răng nghiến lợi đứng lên: “Mình nhất định không được để cho mẹ xảy ra chuyện được.”

Anh quyết định vứt bỏ lòng tự trọng đi mượn tiền.

Diệp Phi đi tới nhà đầu tiên, gõ cửa nhà bác cả.

Bác gái cả xụ mặt mở cửa.

Diệp Phi tuyệt vọng cầu xin bác cả gái làm ơn: “Bác cả, mẹ cháu cần tiền phẫu thuật…”

“Còn đến xin tiền à? Đã cho các người hai trăm tệ rồi mà vẫn chưa đủ sao?”

“Cút đi, cút đi.

Đừng tới đây nữa.

Chúng tôi không có họ hàng tham tiền như vậy…” Bác cả gái vừa nói vừa đẩy Diệp Phi ra ngoài, sau đó “ầm” một cái đóng cửa chống trộm lại.

Diệp Phi nghe được mấy lời chanh chua này, cả người run rẩy, giơ tay đấm mạnh vào tường.

Anh biết lòng người bạc bẽo nhưng không ngờ không ngờ đám người bác cả cướp nhà tổ của ba anh lại không thể giúp đỡ một phần mười sức lực.

Diệp Phi hết cách chỉ có thể mặt dày đi tìm họ hàng khác để vay tiền, nhưng đi đến đâu cũng bị đóng cửa từ chối.

Bọn họ còn cảnh cáo Diệp Phi không được đến quấy rầy bọn họ nữa, nếu không bọn họ sẽ báo cảnh sát bắt anh ngay lập tức.

Sau đó, chủ nhà cũng gọi điện nói nếu trong vòng một tuần anh không trả tiền nhà, anh ta sẽ dọn sạch đồ của Thẩm Bích Cầm.

Thậm chí các công ty cho vay trên mạng lại còn điên cuồng thực hiện các cuộc gọi truy hồn đoạt mạng.

Diệp Phi liều mạng gọi điện thoại cho Đường Nhược Tuyết đang đi du lịch ở Maldives.

Đường Nhược Tuyết nghe được anh há mồm đòi tiền, thì cực kỳ phiền chán cúp ngay điện thoại.

Cùng đường bí lối.

Diệp Phi đứng trên phố hứng gió lạnh cả buổi, sau đó anh lau nước mắt, đến quán bar Không Độ.

Đây là quán bar do Viên Tĩnh bạn gái trước đây của anh mở.

Là do Hoàng Đông Cường bạn cùng phòng trước đây cho Viên Tĩnh mượn năm trăm vạn để thực hiện giấc mơ của cô ta.

Đương nhiên cũng vì năm trăm vạn này mà Viên Tĩnh chia tay với anh, lao vào vòng tay của Hoàng Đông Cường.

Vì có danh hiệu hoa khôi học đường kiêu ngạo, lạnh lùng chống lưng cho nên việc làm ăn ở đây sôi động, trở thành nơi tụ tập ăn chơi của cậu ấm cô chiêu ở Trung Hải.

Diệp Phi cũng trở thành đề tài trong những câu chuyện cười của bọn họ.

Mặc dù Diêp Phi cảm thấy nhục nhã khi đến đây nhưng nghĩ tới chi phí phẫu thuật của mẹ anh, anh chỉ đành nhắm mắt bước chân vào quán bar Không Độ.

Anh cũng tin tưởng, Viên Tĩnh nghĩ tình xưa mà cho anh mượn mười vạn này.

Lúc này trong quán bar có người đang chơi ghi-ta, có người đang hát, bầu không khí rất sôi động và rất quý phái.

Mùi nước hoa nơi này cũng khiến Diệp Phi tự ti.

Diệp Phi đi vào đại sảnh, cả đại sảnh trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Mười mấy nam thanh nữ tú ăn mặc sang trọng đều nhìn sang.

Diệp Phi cũng nhìn về phía Hoàng Đông Cường và Viên Tĩnh.

Anh nhìn thấy ý chí hừng hực, sự khinh bỉ sâu sắc, thứ duy nhất không có chính là sự áy náy toát ra từ trong ánh mắt của Hoàng Đông Cường.

Trên người Viên Tĩnh mặc áo lót trễ ngực, lộ ra vùng bụng trắng nõn, bên dưới lại mặc quần short ngắn đến không thể ngắn hơn được nữa.

Làn da trắng nõn và đôi chân dài thon thả cộng với khuôn mặt xinh đẹp khiến cô thoạt nhìn rất hút hồn người khác.

Tuy nhiên, vẻ mặt hờ hững và sự kiêu kỳ của cô khiến nhiều người không khỏi ái ngại nhìn nhau.

Cô ta hờ hững nhìn Diệp Phi, cảm giác lạnh lẽo kia giống như nhìn thấy con chó trên đường.

Dương Thiên Thiên bạn thân của Viên Tĩnh nhảy từ trên ghế cao xuống: “Diệp Phi, anh đến đây làm gì?”

Giọng điệu cực kỳ chán ghét.

Diệp Phi lấy hết can đảm nói: “Tôi tới đây để…”

“Chỗ chúng tôi không cần tạp vụ.”

Dương Thiên Thiên mỉa mai nói: “Anh đi đi.”

Từ trước tới nay Dương Thiên Thiên luôn chê cười người nghèo rớt mồng tơi như Diệp Phi, cũng chính vì thế cho nên cô ta cố gắng hết sức gán ghép cho Viễn Tĩnh và Hoàng Đông Cường.

Diệp Phi vội xua tay giải thích: “Tôi đến đây không phải xin làm tạp vụ, tôi là đến…”

“Nước chanh hai mươi tám, cocktail một trăm tám, cậu trả nổi không?”

Dương Thiên Thiên cười hờ hững đả kích: “Cho dù trong túi cậu có tiền tiêu vặt của nhà họ Đường bố thí, thì chỗ chúng tôi cũng không chào đón cậu.”

Hoàng Đông Cường cười xì một tiếng: “Tiên sư nó, xúi quẩy, hôm nay không coi ngày lại đụng phải tên ăn hại này.”

Chuyện Diệp Phi ở rể xung hỉ, đám người Hoàng Đông Cường đã biết từ lâu.

Đám thanh niên nam nữ mười mấy người nghe vậy cười rộ lên.

“Tôi…”

Diệp Phi nhắm mắt tiến lên nhìn Viên Tĩnh, ngay lúc anh vừa muốn mở miệng nói thì một cô gái xinh đẹp lại la lên: “Lấy cái tay bẩn thỉu của anh ra khỏi ghế sô pha bằng da thật kia ngay.”

Cô ta còn dùng tay phẩy phẩy trước mũi như thể Diệp Phi là rãnh nước thối.

Diệp Phi như bị rắn cắn rút tay về, rắn cắn như thế rút tay trở về, đỏ mặt tía tai.

Anh biết sẽ bị nhục nhã, nhưng không ngời mọi người lại tuyệt tình như vậy.

Anh khẽ cắn răng, bật thốt lên: “Tôi là tới tìm Viên Tĩnh.”

“Viên Tĩnh, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện không…” Diệp Phi hi vọng giữ lại được chút lòng tự trọng của mình.

Đôi chân thon dài của Viên Tĩnh bắt chéo nhau, ngón chân trắng nõn sáng lấp lánh trong ánh đèn.

Cô ta không mỉa mai, không làm gì cả, nhưng vừa vặn đây chính là sự ghét bỏ lớn nhất.

Hoàng Đông Cường nhếch miệng nhếch miệng mỉa mai: “Bây giờ Viên Tĩnh là bạn gái của tôi, không phải là người mà muốn tìm thì tìm.”

Nói xong anh ta còn ra uy, xoa nhẹ lên đùi Viên Tình một cái.

Mặt Diệp Phi nóng lên: “Viên Tĩnh, anh thật sự có chuyện tìm em, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?”

Viên Tĩnh nhìn Diệp Phi không nói gì, chỉ là vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng kia nhìn Diệp Phi giống như nhìn một con kiến.

“Cút đi, nhìn thấy anh là tôi muốn ói.”

Dương Thiên Thiên thiếu kiên nhẫn hét lên: “Đừng phá hỏng tâm trạng của chúng tôi.”

Diệp Phi nhìn Viên Tĩnh hoàn toàn ngó lơ mình, trong lòng anh cực kỳ thất vọng và đau khổ, nhưng cuối cùng anh vẫn gặng ra một câu: “Viên Tĩnh, anh muốn mượn em mười vạn.”

Diệp Phi bảo đảm: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ trả lại cho em.

Anh có thể cầm chứng minh nhân dân, bằng tốt nghiệp cho em…”

“Mười vạn?” Dương Thiên Thiên ra vẻ lớn chuyện hét toáng lên: “Diệp Phi, cậu muốn mượn mười vạn? Cả người cậu từ trên xuống dưới không đáng giá một trăm tệ, vậy mà còn dám mượn mười vạn?”

Diệp Phi nhìn Viên Tĩnh giải thích: “Mẹ anh làm phẫu thuật cần tiền…”

“Anh biết anh hơi đường đột nhưng anh thật sự đang cần tiền cứu người, xin em đấy.”

Anh còn cũng lấy ra hồ sơ bệnh án của mẹ mình, hy vọng sẽ khiến Viên Tĩnh động lòng.

Hoàng Đông Cường nhìn anh như nhìn kẻ ngốc: “Bố cậu mất tích, nhà tổ lại bị bác cả của cậu cướp mất.

Bây giờ còn ở nhà thuê, cậu đi ở rể cho nhà người ta, còn không có việc làm, cậu lấy gì để mượn mười vạn?”

Tốt nghiệp đã hơn một năm, nếu không phải Diệp Phi bận rộn chăm sóc mẹ bị bệnh thì phải hầu hạ việc ăn uống ngủ nghỉ của nhà họ Đường.

Anh vẫn chưa tìm được công ty xin đi làm.

Vì vậy đến giờ anh là kẻ không có nghề nghiệp.

“Chờ mẹ tôi làm phẫu thuật xong tôi sẽ đi tìm việc làm ngay, tôi nhất định sẽ trả lại tiền.”

Diệp Phi đã không còn chỗ dung thân, anh nhịn không được, nóng lòng muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng chuyện đã đến nước này rồi anh phải kiên nhẫn.

“Viên Tĩnh, anh xin em đó.

Mẹ anh phải làm phẫu thuật, thật sự rất cần số tiền này…”

Lúc này Diệp Phi cảm thấy mình hèn mọn như một con chó.

Dương Thiên Thiên khịt mũi coi thường: “Chúng tôi cũng đâu phải bố anh.

Mẹ anh cần tiền trị bệnh đâu có liên quan gì tới chúng tôi?”

“Viên Tĩnh, em giúp anh một tay đi.”

Diệp Phi nhìn Viên Tĩnh cầu xin liền nói: “Anh nhất định sẽ trả lại tiền cho em.”

Mọi người nhìn Viên Tĩnh.

Viên Tĩnh lạnh lùng nhìn Diệp Phi, giọng điệu còn lạnh hơn cả vẻ mặt của cô ta nói ra mấy câu khiến Diệp Phi lạnh cả sóng lưng: “Tìm tôi vay tiền? Anh không cảm thấy mắc cười sao? Mẹ anh sống chết thì có liên quan gì với tôi?”

Cô ta cười lạnh lùng: “Lẽ nào anh cảm thấy giữa chúng ta vẫn còn tình cũ sao?”

“Đừng tưởng bở.”

“Không có con thiên nga nào lại để ý tới một con cóc ghẻ.”

Diệp Phi sững sờ nhìn Viên Tĩnh, không thể tin những gì cô ta vừa nói ra.

“Vòng bè bạn của chúng tôi không phải là nơi anh có thể bước vào.”

“Tiền của Viên Tĩnh tôi cũng không phải là thứ anh có thể mượn được.”

“Tôi và anh hoàn toàn không có tình cảm.”

“Đúng rồi, lúc trước tôi qua lại với anh chẳng qua là vì lúc tôi bị bệnh, anh tặng cho ta một miếng ngọc Thái Cực, nói là sẽ phù hộ tôi bình an.”

“Bây giờ anh cầm miếng ngọc Thái Cực này về để cầu nguyện cho mẹ anh bình an vô sự đi.”

Viên Tĩnh lấy từ ngăn kéo dưới bàn lấy ra một miếng ngọc Thái Cực, vẻ mặt hờ hững ném vào trong tay Diệp Phi: “Đi đi và đừng bao giờ đến đây nữa.”

“Bây giờ anh xuất hiện ở quán bar Không Độ này rất không thích hợp, chỉ khiến cho bọn Đông Cường và chúng tôi càng thêm ngột ngạt.”

Giọng nói của cô ta rất ôn hòa, không có chút kiêu ngạo nào nhưng lại khiến người ta không ngóc đầu lên nỗi, cô ta giống như từ trên cao nhìn xuống con kiến đang bò dưới đất: “Làm người thì phải tự biết mình.”

Dương Thiên Thiên đẩy Diệp Phi ra: “Cút đi, đồ cóc ghẻ.”

Diệp Phi cực kỳ tuyệt vọng.

Hoàng Đông Cường bỗng nhiên lên tiếng: “Tôi có thể cho cậu mượn mười vạn.”

Hai mắt Diệp Phi sáng lên, cả người kích động: “Có thật không?”

Hoàng Đông Cường mỉm cười nghiền ngẫm: “Quỳ xuống.”

Máu nóng trong người Diệp Phi bốc lên, trong mắt hiện lên lửa giận, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh.

“Bịch!” Diệp Phi quỳ thẳng người.

Đầu gối đau, nhưng trong lòng càng đau hơn.

Nhưng vì mẹ mình, Diệp Phi làm việc nghĩa không sờn.

“Ha ha ha…” Đám người Dương Thiên Thiên cười to, không ngờ Diệp Phi được xưng là kẻ ương ngạnh từ trong xương lại quỳ trước mặt bọn họ như vậy.

Có người cầm điện thoại di động quay lại hình ảnh này.

Viên Tĩnh hất khuôn cằm trắng như tuyết lên, kiêu ngạo như công chúa, lại càng khinh thường người không có khí phách như Diệp Phi.

Hoàng Đông Cường đi vào phòng vệ sinh sau đó trở về với cái chén chứa chất lỏng màu vàng trong tay, sau đó đặt cái cộp xuống trước mặt Diệp Phi.

“Quỳ uống nó.”

Hoàng Đông Cường vứt ra tấm thẻ ngân hàng: “Đây là mười vạn của cậu.”

Nhìn chén chất lỏng kia, Diệp Phi sửng sốt một hồi, sau đó tức giận nói: “Đây là nước tiểu!”Đồ khốn nạn!”

Diệp Phi ném cái chén qua một bên: “Các người khinh người quá đáng.”

Viên Tĩnh và những người khác rít gào không ngớt, hiện trường hỗn loạn.

Hoàng Đông Cường giận tím mặt, ra lệnh một tiếng: “Xử nó!”

Diệp Phi xoay người bỏ chạy.

Bảy, tám gã công tử bột xông lên.

Hai tay khó đấu lại bốn tay, Diệp Phi nhanh chóng bị đánh bại.

Anh dựa lên tường, hai tay che đầu thật chặt.

Trên tay anh hoàn toàn không còn cảm giá chỉ là vô thức ôm chặt đầu.

Đầu đã được bảo vệ nhưng những nơi khác không thể bảo vệ được, sau một vài cú đấm nặng nề, Diệp Phi đã bắt đầu chảy máu.

Đám Viên Tĩnh hô to thoải mái.

Trong mắt bọn họ Diệp Phi phản kháng chính là chống lại bọn họ, cho nên rơi vào kết cục này là do anh tự chuốc lấy.

“Một kẻ ăn hại!”

Hoàng Đông Cường đạp một cước lên đầu Diệp Phi

“Ầm” rốt cuộc đôi tay ôm chặt đầu của Diệp Phi cũng buông ra, cả người anh rũ rượi trượt xuống theo vách tường.

Anh lâm vào hôn mê.

Một búng máu tươi chảy từ lòng bàn tay thấm vào miếng ngọc Thái Cực.”Vèo…” ánh sáng lóe lên một cái rồi biến mất.

Đọc truyện chữ Full