DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 45

Chương 45

Lời của anh ta liền kéo dòng suy nghĩ của Mộ Dung Dịch trở về.

Anh lại nhìn qua Tô Lam, ánh mắt đầu tiên liền cảm thấy đây chính là Tô Lam, nhưng nhìn kĩ lại thì không phải nữa.

Mặt Tô Lam hơi phúng phính, mà khuôn mặt người phụ nữ trước mắt này gần như không có thịt, căm cũng nhọn hơn Tô Lam không ít.

Anh chỉ không chú ý, anh đã hơn một năm không gặp Tô Lam rồi.

Cuộc sống mài giữa khiến Tô Lam đã sớm không còn là Tô Lam của năm đó nữa, sau này Tô Lam cũng mới biết, thì ra gầy đi cũng có thể gầy tới nhọn cả cảm.

Với cả, sao Tô Lam có thể đến nơi thế này được chứ?

Cô là người bảo thủ, nếu quay về vài năm về trước, đoán chừng chuyện tù chân túng †ay thế nào cũng làm được, nhưng sao có thể đến night club chứ?

“Cho đám phụ nữ này đi hết đi, để mình cô †a ở lại” Mộ Dung Dịch chỉ chỉ Tô Lam.

Đám người mặc đồ nữ hầu đỏ đen hậm hực ra về.

“Anh Dịch, anh giữ lại cho mình à? Hay tặng.

cho chủ tịch Quan?” Lâm Trác dò hỏi “Tặng chủ tịch Quan: Đi theo Mộ Dung Dịch lâu năm, Lâm Trác cũng từng gặp Tô Lam, sau v: night club, anh ta phát hiện, mỗi lần Mộ Dung Dịch tìm phụ nữ, đều có chút gì đó giống với Tô Lam.

Có lúc là mắt, có lúc là mũi, có lúc là cảm…

“Vâng”

“Tôi không tiếp khách” Tô Lam đè thấp giọng, cô học diễn xuất, luyện giọng cũng là môn bắt buộc, cô cố ý đè thấp giọng nói, không muốn Mộ Dung Dịch nhận ra.

Lâm Trác hừ lạnh: “Cô bé, anh Dịch nhìn trúng cô, đó là phúc của cô!”

“Đừng nói chuyện như thế với em gái nhỏ!

Dọa người ta sợ thì làm sao?” Mộ Dung Dịch giơ tay vẫy vẫy Tô Lam: “Lại đây uống với tôi một li thì được chứ?”

Tô Lam đứng yên, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, nhân viên phục vụ ở đây, tiếp rượu vẫn tính là trong phạm vi công việc.

Cô không thể từ chối.

Tô Lam cúi đầu, không hề động đậy Mộ Dung Dịch nhấc ly rượu lên, chẳng qua lúc nhấc ly lên, một viên thuốc màu trắng từ lòng bàn tay rơi thẳng vào trong cốc, anh †a nhấc lên lắc vài cái “Sao, không cho chút mặt mũi à? Cô yên tâm, chỉ ngồi uống ly rượu thôi, sẽ không làm khó cô, tôi chỉ là thấy cô giống với tình đầu của tôi”

Khi nghe thấy lời này, khóe miệng Tô Lam khẽ giật giật.

Tình đầu…

Anh ta vẫn còn nhớ bản thân từng có tình đầu cơ!

Cô còn cho rằng, Mộ Dung Dịch đã sớm quên sạch mình rồi chứ!

“Này! Anh Dịch nhà chúng tôi mời cô uống rượu, là coi trọng cô! Đừng có rượu mời không uống đòi uống rượu phạt! Có biết anh Dịch nhà chúng tôi là bạn của ông chủ nhà cô không? Công việc này cô có muốn làm nữa không hả?!”

Lâm Trác đứng bên trách mắng.

Vốn Tô Lam muốn rời đi cho xong, thế nhưng, công việc này lại không phải của bản thân cô.

Tô Ngọc Điềm tin tưởng cô, cũng biết cô thiếu tiền, nên mới để cô làm thay cô ấy, nếu hôm nay cô đác tội Mộ Dung Dịch, chắc rằng Tô Ngọc Điềm sẽ bị đuổi việc.

Đọc truyện chữ Full