DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 228

Chương 228:

 

Lúc này, Nam Cung Xuân không hề chậm trễ, lầy một cây kim châm chỉ vào thái dương của Bạch Như Ca rồi nhẹ nhàng xuyên xuống.

 

Sau đó là lần thứ hai… dũng tuyền, nhân trung, cái trán, đỉnh đầu… Diệp Phi dần dần cau mày nhìn vị trí kim bạc.

 

Nam Cung Xuân hạ từng châm từng châm xuống.

 

Nghịch Thiên Thập Bát châm.

 

Mã Gia Thành và mọi người có thể thấy rõ rằng khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Như Ca trở nên hồng hào, nhịp thở của cô tăng lên một cách vô hình, các ngón tay của cô đang run rẫy.

 

Công cụ giám sát liên tục nhảy và chỉ về vị trí bình thường.

 

Bạch Như Ca trở về trạng thái tràn đầy sức sống.

 

Kim Ngưng Băng cảm khái một tiếng: “Nam Cung Xuân quả thực là thần y nhỉ?”

 

Diệp Phi không nói lời nào, chỉ là nhìn chăm chäm kim bạc.

 

Nam Cung Xuân véo chiếc kim bạc cuối cùng và xuyên qua mệnh môn.

 

“Dừng tay.”

 

Diệp Phi gào to: “Đây là mưu sát.”

 

“Ông đang mưu sát con người ta đó!” Nghe câu nói này, thân thể Nam Cung Xuân rung lên, cây kim bạc uốn lượn đâm vào mu bàn tay.

 

Ông ta hét lên, nhưng bỏ qua cơn đau mà nhìn Diệp Phi với vẻ mặt như gặp phải quỷ.

 

Diệp Phi lại quát: “Ông đang dùng Thôi Mệnh Thập Bát châm?”

 

Tay phải của Nam Cung Xuân lại rung lên, cây kim bạc lại đâm vào đùi, khiến ông ta đau đớn nhe răng nhếch mép.

 

Cậu trai trẻ này vậy mà có thể nhìn thấu châm pháp của ông ta?

 

Làm sao có thể?

 

Đây là một phương pháp châm cứu cổ xưa, ngay cả những bác sĩ trung y nỗi tiếng và thậm chí là bố đại thiên tài ở Trung Hải cũng ít người nhận ra, làm sao cậu ta có thể biết được chứ?

 

Mã Gia Thành quay đầu chăm chú nhìn Diệp Phi quát: “Cậu là ai?”

 

“Tại sao cậu ở đây?”

 

“Mã tiên sinh, đây là Diệp Phi.”

 

Kim Ngưng Băng vội vàng giới thiệu: “Tôi đưa tới, chính là người ở hiện trường vụ tai nạn cứu cứu sống Mã tiểu thư, anh ấy chính là người thực sự cứu mạng Mã tiểu thư.”

 

Nghe Kim Ngưng Băng nói người cô đưa đến là người đã cứu con gái mình tại hiện trường vụ tai nạn xe hơi, vẻ mặt của Mã Gia Thành dịu đi rất nhiều.

 

Chỉ là ánh mắt có chút xem thường, chả thấy Diệp Phi có năng lực gì, đặc biệt sau chuyện của Lâm Tiểu Nhan, ông ta càng không để Diệp Phi vào mắt.

 

Mã phu nhân và tất cả họ đều có biểu hiện giống nhau, họ không thích và nghỉ ngờ Diệp Phi.

 

Bọn họ quy chụp Diệp Phi giống như Lâm Tiểu Nhan, đều là lừa đảo.

 

“Mã tiên sinh, Mã phu nhân, ông nên tin tưởng tôi, nếu mời tôi tại sao lại còn mời bác sĩ khác tới?”

 

Nam Cung Xuân đánh đòn phủ đầu: “Lại còn là một tên miệng còn hôi sữa.”

 

“Đây là một sự xúc phạm đối với tôi và làm mát lòng tin của tôi. Nó đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc chẩn đoán và điều trị của tôi.”

 

Nam Cung Xuân hừ ra một tiếng: “Mời các người lập tức đuổi cậu ta ra ngoài, không thì các người mời ai cao minh khác đi.”

 

Ông ta vẫy vẫy tay rời khỏi giường bệnh, quay đầu đứng ở bên cửa số, tựa như người ngoài cuộc.

 

Kim Ngưng Băng vội nói: “Diệp Phi không phải kẻ lừa đảo, y thuật rất giỏi, chính anh ấy là người cứu mạng Mã tiểu thư trong vụ tai nạn xe hơi…”

 

“Viện trưởng Kim.”

 

“Cô đừng làm rộn có được không?”

 

“Chuyện của Lâm Tiểu Nhan, chúng tôi còn chưa truy cứu cô và cả cái bệnh viện này, cô còn dắt theo một tên nhóc mà nói là thần y?”

Đọc truyện chữ Full