DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 248

“Bọn tôi chạy chữa nhiều nơi nhưng vẫn lực bắt tòng tâm.”

 

“Nghe mọi người bảo Kim Chi Lâm có tiếng lâu năm, không có bệnh nào không trị được, xin mọi người xem giúp dùm vợ chồng tôi.”

 

“Nhờ mọi người, nhất định phải giúp vợ tôi mang thai, cầu xin mọi người, tôi thực sự mong muồn có một đứa bé.”

 

Người vợ xinh đẹp cũng nói: “Đại Khuê, yên tâm đi, y thuật của Kim Chi Lâm là hạng nhát, nhất định sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu.”

 

Diệp Phi khẽ cau mày khi nghe những lời đó, đối phương như thể rất coi trọng Kim Chi Lâm nhưng thực chất là đẩy Tôn Bắt Phàm vào thế khó, nhất định phải trị khỏi bệnh vô sinh cho bọn họ.

 

Bằng không danh tiếng của Kim Chỉ Lâm là nói ngoa, Diệp Phi và Tôn Bất Phàm là lừa đảo.

 

Anh cũng liếc nhìn người vợ trẻ khoảng 30 tuổi, cao ráo, với đôi mắt đan phượng, eo thon, má hồng, tóc dài xõa ngang vai, rất quyến rũ.

 

Đặc biệt khi cắn lên môi đỏ mọng, có cảm giác tan chảy.

 

Hai chân dài mặc quần tất lộ ra ngoài đầy cám dỗ, đầy phong tình.

 

Phụ nữ như vậy mà ra ngoài đường, người ngoái lại nhìn chắc chắn đông.

 

Thực tế, nhiều bệnh nhân nam hoặc người nhà cũng lén nhìn người phụ nữ này.

 

Cả Tôn Bất Phàm cũng thỉnh thoảng đảo mắt, thực sự rất xinh.

 

Chỉ là Diệp Phi luôn cảm thấy có gì đó không ồn.

 

“Hãy để tôi xem.”

 

Tôn Bất Phàm không nghĩ nhiều, đưa tay bắt mạch cho người vợ trẻ, 5 phút sau, anh cau mày, với vẻ nghiêm nghị chưa từng thấy.

 

Người chồng vội hỏi: “Bác sĩ ơi, vợ tôi bị sao vậy?”

 

“Để tôi xem lại.”

 

Tôn Bất Phàm thở ra một hơi dài và bắt mạch lại cho người vợ trẻ, một lúc lâu sau, anh lắc đầu cười gượng gạo, tỏ vẻ bắt lực.

 

Tình trạng mạch đập của người vợ trẻ quá khó hiểu, đây là lần đầu tiên anh gặp kể từ khi hành nghề.

 

Anh nhìn về phía Diệp Phi: “Tiểu sư tổ, công lực của tôi quá yếu không xem được.”

 

Diệp Phi cảm xúc không hề dao động anh đi tới bên người thiếu nữ bắt mạch, trong vòng 3 mươi giây liền dừng lại.

 

Sau đó, anh nhìn đôi vợ chồng trẻ mở miệng: “Các người cút ngay đi.”

 

*Xéo đi?”

 

Người chồng mặt chữ điền không hài lòng: “Bác sĩ, thái độ của anh thế nào? Chữa được thì chữa, không chữa được thì cứ nói, xúc phạm vợ chồng tôi giữ vậy?”

 

Cô vợ trẻ cũng tròn xoe mắt: “Đúng vậy, Kim Chỉ Lâm treo biển vàng đó, sao lại có thái độ phục vụ như vậy?”

 

“Cho dù không chữa được cũng không thể làm tổn thương người bằng những lời ác độc như vậy.”

 

Mắấy bệnh nhân đang xếp hàng cũng nghị luận ầm ï, tất cả đều đang chỉ trích Diệp Phi vô lễ với bệnh nhân, hoàn toàn không có cái gì gọi là lương y như từ mẫu.

 

Tôn Bất Phàm đến gần Diệp Phi nhỏ giọng hỏi: “Tiểu sư tổ, sao vậy ạ?”

 

“Các người còn không xéo đi?”

 

Diêp Phi nhấp một ngụm trà nói: “Chờ chút nữa cút không được đâu đó.”

 

Người chồng tên A Khuê kia thần sắc rét lạnh: “Bác sĩ, các người có ý gì. Có bác sĩ nào như vậy sao?”

 

“Chúng tôi sẽ gửi đơn khiếu nại, kiện anh và niêm phong luôn cái phòng khám này.”

 

Cô vợ trẻ còn gào lên: “Kim Chi Lâm coi thường bệnh nhân quá, không có y đức gì cả”.

 

Tôn Bát Phàm muốn tiến tới khuyên nhủ, nhưng Diệp Phi đưa tay ra ngăn cản, để cho hai người hét lên, thu hút vô số người lại gần.

 

Chẳng máy chốc, người dân và bệnh nhân ở cửa Hành Y Cư cũng kéo qua hóng hớt. Mỹ nhân là một chuyện, hóng hớt bác sĩ và bệnh nhân đánh nhau mới thú vị.

 

Trong phút chốc, Kim Chi Lâm đông nghẹt người.

Đọc truyện chữ Full