DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 283

Chương 283:

 

Chỉ là cô cũng không hy vọng rằng Diệp Phi sẽ tặng quà cho mình, một nụ hôn của Tống Hồng Nhan đã khiến tim cô đóng băng.

 

Trái tim của Diệp Phi, sớm đã không còn ở trên người cô nữa … “Nhược Tuyết, tôi cũng muốn chúc mừng em”

 

Diệp Phi cười cười, lấy ra thẻ chìa khóa thông minh do Mã Gia Thành tặng: “Đây là khu Lầu Vương của Đảo Hoa Đào, căn số 1 Hoa Đào”

 

“Tặng cho em, sinh nhật vui vẻ.”

 

Số 1 Hoa Đào!

 

Số 1 Hoa Đào trị giá tiền tỷ!

 

Nghe được lời nói của Diệp Phi, tất cả mọi người đều sững SỜ.

 

Lâm Tam Gô nhìn thẻ phòng toàn thân bất động, như bị sét đánh.

 

Lâm Tiểu Nhan nhéo nhéo cánh tay Uông Văn Phi, sau khi nhận ra không phải là mơ, ánh mắt đầy ghen tị nhìn Đường Nhược Tuyết.

 

Uông Văn Phi vốn xuất thân từ gia đình tốt, vẫn phải đổ mồ hôi hột, món quà trị giá mười mấy lần mười vạn, anh ta thực sự không thể tặng được.

 

Ngay cả Đường Nhược Tuyết cũng giật mình, cầm thẻ phòng lẩm bẩm một mình: “Đây là số 1 Hoa Đào?”

 

Diệp Phi cười gật đầu: “Đúng vậy, là số 1 Hoa Đào”

 

Không ít người tiếp thị vây quanh thì khe khẽ thì thào, nhìn Diệp Phi hai mắt sáng ngời.

 

Mặc dù đã thấy nhiều số tiền lớn, nhưng đây là lần đầu tiên có người ném cả mười mấy nghìn vạn để mua Lầu Vương, đây là lần đầu tiên.

 

Lâm Tiểu Nhan cố nặn ra một nụ cười: “Nhược Tuyết, lai lịch của Diệp Phi, cô không biết sao!

 

Anh ta có thể chỉ mười lần mười vạn sao? “

 

Lâm Tam Cô cũng phản ứng lại: “Đúng, đúng, đúng, Diệp Phi chỉ là thằng ở rể, có thể có tiền sao?”

 

“Chắc chắn là tuỳ tiện lấy ra một tấm thẻ lừa cô thôi, muốn cô ở trước mặt chúng tôi ra oai một chút “

 

Cô ta mắng Diệp Phi: “Diệp Phi, không phải tôi nói làm người sao có thể hư vinh như vậy, chẳng có ý nghĩa gì cả…” “Thưa anh, xin lỗi, tôi là giám đốc kinh doanh ở đây”

 

Đúng lúc này, một người phụ nữ cao gầy mặc đồ đen đi tới, gật đầu với đám người Diệp Phi với nụ cười chuyên nghiệp: “Tôi có thể xem thẻ phòng này được không?”

 

Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào tấm thẻ phòng trên tay Đường Nhược Tuyết Đường Nhược Tuyết đưa qua: “Có thể”

 

“Thẻ phòng này là thật, nó thuộc biệt thự số 1 Hoa Đào, Lầu Vương”

 

Người phụ nữ cao gầy xem xét, lấy máy ra quét vài lần, sau đó tập trung đầu óc xác nhận thẻ phòng là thật.

 

Điều này khiến mẹ con Lâm Tam Cô rất thất vọng, càng ngày càng hoang mang, vốn tưởng là giả … Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của người quản lý gao gầy đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng quát Diệp Phi: “Thưa anh, xin hỏi căn nhà này là do anh mua từ công ty mô giới nào của tổng bộ chúng tôi? “

 

Trong mắt cô ta vọt ra một tia sắc bén.

 

Diệp Phi sửng sốt lắc đầu: “Tôi không có mua cái này biệt thự…” “Ha, tôi biết mà không phải anh mua”

 

Người quản lý cao gây cầm tấm thẻ cửa trước mặt mọi người đảo qua một lượt, “Anh ăn trộm thẻ này đúng không?”

 

Ăn trộm!

 

Tất cả mọi người bắt đầu xôn xao.

 

Vô số ánh mắt khinh thường nhìn Diệp Phi.

 

Đường Nhược Tuyết cũng có chút thay đổi trên gương mặt xinh xắn.

 

Diệp Phi lạnh giọng: “Nói chuyện phải có trách nhiệm với lời nói của mình!”

 

Người quản lý cao gầy vẫy tay với hai nhân viên bảo vệ: “Số 1 Hoa Đào này là Lầu Vương của toàn bộ Đảo Hoa Đào, cũng là biệt thự cuối cùng của dự án”

 

“Nó chưa được bán hay thế chấp. Nó là nơi nghỉ dưỡng mùa hè của chủ tịch chúng tôi”

 

“Thẻ phòng này nên nằm trong tay chủ tịch của chúng tôi.”

 

“Anh nói, không có trộm, vậy anh lấy từ đâu ra?”

Đọc truyện chữ Full