DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 293

Chương 293:

 

“Im miệng!”

 

Đường Tam Quốc đập bàn hét lên: “Không đến lượt anh chen vào đây”

 

“Nếu như cậu hữu dụng một chút, gia đình này làm sao có thể rơi vào tình cảnh hỗn loạn như thế này?”

 

“Chỉ cần cậu hăng hái tranh giành một chút, mẹ cậu đến tuổi này rồi vẫn phải đi làm!

 

Làm sao Nhược Tuyết phải làm việc cực khổ như vậy? “

 

“Tôi đang nói cho cậu biết, nếu cậu không giúp được thì cứ ngoan ngoãn im miệng đi, đừng làm tôi mất mặt nữa”

 

Chuyện liên quan đến vợ mình, ông ấy hoàn toàn mất đi vẻ ôn hòa trước đây.

 

Hàn Kiếm Phong cũng phụ họa một câu: “Đúng đấy, cậu cho rằng Hoàng Chấn Đông các cậu, có thể khiến Đỗ Thanh Hổ nể mặt sao?”

 

“Đừng ảo tưởng, là chuyện của mẹ mình, anh ta sẽ không nể mặt buông tay đâu”

 

Anh ta đả kích Diệp Phi: “Đừng nói đến Hoàng Chấn Đông, kể cả bố của Hoàng Chấn Đông cũng đều vô dụng”

 

“Mau xin lỗi Đông Dương”

 

Đường Tam Quốc chỉ tay, đầy tức giận.

 

Đây là thời khắc mấu chốt, nếu không cẩn thận Lâm Thu Linh sẽ vào tù, Diệp Phi xúc phạm Triệu Đông Dương, vị quý nhân này, không phải đang rước họa vào thân sao!

 

“Xin lỗi?”

 

Diệp Phi thờ ơ nhìn Triệu Đông Dương nói: “Hắn không xứng…”

 

“Không xứng?”

 

Đường Phong Hoa chế nhạo: “Đến lúc nào rồi, vẫn còn ở đây làm loạn.”

 

Cô không thể quên được sự sỉ nhục của Diệp Phi trong bữa tiệc của nhà họ Hàn, vì vậy chỉ chờ có cơ hội cô ta sẽ nhắm vào Diệp Phi.

 

Đường Nhược Tuyết do dự nói: “Thực ra, Diệp Phi cũng có thể giúp ..” Đường Nhược Tuyết chưa kịp nói xong, Hàn Kiếm Phong đã sốt ruột ngắt lời, ‘Nhược Tuyết, đừng có dát vàng lên mặt Diệp Phi.”

 

“Bố mẹ sớm đã nói với tôi rồi, hai người đã sử dụng mối quan hệ với Tống Hồng Nhan để cho Chương Đại Cường và Lâm Bách Thuận để Diệp Phi chút mặt mũi.”

 

“Con mèo mù vớ phải cá rán Diệp Phi cứu được con gái của Tống Hồng Nhan, thì thực sự cho rằng mình bay lên như diều gặp gió là một nhân vật lớn rồi sao!

 

Cái này cũng quá là tự cao tự đại rồi đấy “

 

“Tôi cùng với Đỗ tiên sinh, Hàn tiên sinh, Tiền tiên sinh, cùng bọn họ uống vài ly rượu, tôi đã kiêu ngạo chưa!

 

Tôi đã khoe khoang chưa? “

 

Vẻ mặt của Hàn Kiếm Phong lộ ra vẻ khinh thường: “Cậu đừng có tự mình chuốc lấy nhục nữa…” Trong bữa tiệc của nhà họ Hàn, gia đình của Hàn Kiếm Phong đã bị làm nhục, sau đó Lâm Thu Linh mới biết, cảm thấy nhẹ nhõm vì sự ưu ái của Tống Hồng Nhan dành cho Diệp Phi.

 

Cô ấy ý định ban đầu chỉ là không muốn Hàn Kiếm Phong rơi vào mê muội, nhưng ai biết được Hàn Kiếm Phong coi sự an ủi đó là thật, tin rằng Diệp Phi với Chương Đại Cường, Lâm Bách Thuận chẳng có quan hệ gì.

 

Diệp Phi xoa xoa đầu: “Thực ra tôi có thể … “Cậu cái gì mà cậu?”

 

Đường Tam Quốc đập mạnh tách trà xuống bàn: “Tất cả đều là lỗi của cậu. Nếu không phải là cậu vô dụng, mẹ cậu làm sao lại rơi vào bước đường này?”

 

“Cậu không phải có quan hệ tốt với Tống Hồng Nhan sao!

 

Bây giờ, ngay lập tức, hãy gọi cho cô ấy, nhờ cô ấy giúp mẹ cậu toại ngoại ra ngoài đi. “

 

Mất mặt thì cũng mất mặt rồi, trước hết để Lâm Thu Linh được thả ra ngoài đã.

 

“Không được!”

 

Đợi đến khi Diệp Phi mở lời, Đường Nhược Tuyết đã khẳng định chắc nịch: “Diệp Phi, anh không bao giờ được tìm Tống Hồng Nhan”

 

Mẹ cô nếu dựa vào “tiểu tam” của chồng giải cứu, đó sẽ trở thành cái gai trong cuộc đời cô.

 

Đường Tam Quốc nhìn con gái: “Nhược Tuyết, mẹ con…”

 

“Tìm cách, dùng mọi mối quan hệ, kể cả bán tài sản để đền bù”

Đọc truyện chữ Full