DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 307

Chương 307:

 

“Đúng vậy”

 

Đường Phong Hoa cũng lên tiếng phụ họa: “Bố mẹ cậu Triệu chỉ cần gọi một cú điện thoại, ông Đỗ còn không ngoan ngoãn ngoan ngoãn thả mẹ tôi ra sao?”

 

Chị Dung nghe vậy nhìn về Triệu Đông Dương cười nói: “Vậy sao?”

 

Ngu xuẩn! Triệu Đông Dương chỉ hận không thể bóp chết Đường Phong Hoa, nhưng vẫn hừ một tiếng: “Nếu ông Đỗ đã bao nhà hàng đãi khách, vậy chúng ta tạo điều kiện cho ông ta một lần cũng được.”

 

“Chú, dì, Nhược Tuyết, chúng ta đổi chỗ khác đi”

 

Triệu Đông Dương cố làm ra vẻ trấn tĩnh: “Chúng ta đến nhà hàng Ngũ Hồ nhé, tối nay tôi đãi mọi người.”

 

Đường Tam Quốc và Lâm Thu Linh cũng như những người khác rất không cam lòng, nhưng cũng biết Triệu Đông Dương không dám đắc tội với Đỗ Thanh Hổ.

 

Mặc dù Đỗ Thanh Hổ tỏ ra áy náy đối với việc bắt Lâm Thu Linh, nên trả cho bà ta mười triệu bồi thường, nhưng đó cũng là do nể hai cái mặt già bố mẹ Triệu Đông Dương mà thôi.

 

“Ô!” Ngay lúc Đường Tam Quốc cùng Lâm Thu Linh và tất cả xoay người, ánh đèn bỗng sáng rực lên, một đoàn xe không nhanh không chậm lái tới.

 

Trước mặt, là ba chiếc Hummer chống đạn màu trắng, phía sau là sáu chiếc SUV đã lên đời, đi chính giữa là một chiếc Lincoln Limousine.

 

Thân xe dài sáng bóng, bánh xe nhàn nhã lăn trên đường, không có gì gấp gáp.

 

Đám người chị Dung lập tức chấn động thân thể, vội vàng cất giấu hết thảy hỉ nộ ái ố, tươi cười nghênh đón: “Ông Đỗ và khách mời đến rồi”

 

Bọn người Triệu Đông Dương theo bản năng đứng bên cạnh nhìn xem, ai nấy cũng tràn đầy tò mò nhìn về phía đoàn xe.

 

Ai cũng thấy được, đúng là Đỗ Thanh Hổ.

 

Bọn họ đều muốn nhìn thử, vị khách mà Đỗ Thanh Hổ phải bao trọn nhà hàng, dùng nghi thức cao nhất đón tiếp, rốt cuộc là thần thánh phương nào!

 

Xe nhanh chóng dừng lại, cửa xe mở ra, đầu tiên là mười hai thanh niên áo đen cao to lực lưỡng bước xuống, chia ra bốn phía đứng gác.

 

Tiếp theo là bốn tên đàn ông âu phục màu xám, ánh mắt dữ tợn đảo mắt nhìn đám người.

 

Xác nhận không có gì nguy hiểm, cửa chiếc Lincoln Limousine mới chậm rãi mở ra.

 

“Cộp!” đầu tiên là một cái chân, sau khi đã vững trên mặt đất, người trong xe liền bước ra.

 

Cả người trong nháy mắt phơi bày trước ánh mắt hau háu †ò mò của đám người Đường Tam Quốc và Lâm Thu Linh.

 

Sự xuất hiện của anh hệt như một viên đạn, bắn trúng vào tim tất cả mọi người.

 

Đường Phong Hoa thất thanh thét lên: “Diệp Phi!”

 

“Diệp Phi?”

 

Điều này làm sao có thể!

 

Đám người Lâm Thu Linh cùng Triệu Đông Dương, tất cả đều khiếp sợ.

 

Mọi người dù có đập đầu cũng không ngờ, người từ trong xe Đỗ Thanh Hổ bước xuống chính là Diệp Phi.

 

Nhân vật được Đỗ Thanh Hổ kính trọng như vậy, bọn họ nghĩ người này so với rồng còn cao quý hơn, có khi là doanh nhân tầm cỡ quốc tế hoặc hoàng tử Ả Rập, hoàn toàn không hề nghĩ tới đó lại là kẻ bị bọn họ luân phiên ức hiếp, Diệp Phi.

 

Một thằng con rể ở nhờ dựa vào vợ nuôi, làm sao lại trở thành khách quý của Đỗ Thanh Hổ!

 

Hàn Kiếm Phong không nghĩ ra được, Triệu Đông Dương không nghĩ ra được, Lâm Thu Linh cũng không nghĩ ra được.

 

Dựa vào cái gì chứ!

 

Thậm chí Đường Nhược Tuyết cũng cảm thấy hoảng hốt, cho rằng đó không phải là chồng mình.

 

Đường Tam Quốc tự lẩm bẩm: “Làm sao nó lại thân thiết như vậy với Đỗ Thanh Hổ khét tiếng được?”

 

Hàn Kiếm Phong cố gắng lắc lắc đầu, hy vọng đây chẳng qua là ảo giác, hắn quả thực không cách nào chấp nhận sự thật Diệp Phi và Đỗ Thanh Hổ có liên hệ, chứ đừng nói là thân thiết như bạn bè thế này.

 

Cho dù là Diệp Phi dựa hơi Tống Hồng Nhan để ngồi vào chiếc thuyền lớn kia.

Đọc truyện chữ Full