DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 325

“Không sai, là giám đốc Tiêu cho chúng tôi năm triệu, sai chúng tôi cướp ngọc Tướng Quân về.”

 

Đại Đồ biết mình đã hoàn toàn thua: “Giết hay không giết anh là do chúng tôi quyết định, chúng tôi đã quen không để lại người sống…”

 

Diệp Phi truy vấn: “Tiêu Nhược Băng là ai? Cô ta ăn mật gấu ở đâu mà dám thu nhận chúng mày?”

 

“Bề ngoài cô ta là giám đốc cửa hàng đồ cổ, nhưng bên trong thực ra cô ta là đầu sỏ tiêu thụ đồ trộm cắp, nghề chuyên môn là tẩy trắng đồ trộm mộ”

 

Đại Đồ nói một hơi: “Cô ta buôn lậu đồ cổ, còn hại chết người ta, chết mười lần cũng chưa hết tội, tôi và cô ta từng làm ăn với nhau”

 

“Cho nên sau vụ căn cứ Thanh Sơn, tôi đã về nương nhờ cô ta, phía dưới tầng hầm của đồ cổ Uông Thị có một phòng ngầm, chúng tôi đều trốn ở đó mấy ngày nay”

 

Dù sao bản thân đã xuống bùn rồi, hắn không ngại kéo thêm vài người xuống cùng.

 

“Cảm ơn!”

 

Đợi hắn nói xong, Diệp Phi gật gật đầu, sau đó đạp mạnh một cước, làm Đại Đồ ngất xỉu.

 

Sau đó anh trói Đại Đồ lại lôi lên xe.

 

“Tuuuul” Diệp Phi vừa thanh lý xong mấy cái đuôi, liền nghe thấy tiếng còi cảnh sát truyền tới.

 

Diệp Phi cũng không ở lại, tuy có mười triệu tiền thưởng, nhưng Diệp Phi cảm thấy làm ăn với cảnh sát thật sự rất phiền.

 

Anh lưu lại thông tin vào kiếm Ngư Trường, sau đó vỗ võ tay chuẩn bị ra về.

 

Chỉ là lúc chuẩn bị đóng cửa chiếc xe doanh nhân màu đen kia, nhìn lên kính trước của chiếc xe bọn sát thủ, Diệp Phi nhìn thấy một cái tháp Phật nhỏ trang trí.

 

Thoạt nhìn chẳng khác gì hàng mỹ nghệ vỉa hè.

 

Sự thật là đám Sát Thủ Nửa Đêm này cũng chả thích thú gì, vừa bẩn thỉu vừa loang lổ, trông gớm chết đi được.

 

Bất quá ngọc Sinh Tử lại rục rịch lên, khiến Diệp Phi phải đưa tay ra kéo xuống, anh cầm chiếc tháp Phật vào trong tay rồi bỏ đi.

 

Sáu giờ chiều, Diệp Phi về tới biệt thự nhà họ Đường.

 

Diệp Phi vừa đậu xe xong bước vào đại sảnh, một cốc nước trà liền tạt ‘soạt’ trúng vào chân anh.

 

Lâm Thu Linh cong miệng chửi mắng: “Mắt chó của mày mù à? Thấy tao hắt nước còn không biết tránh?”

 

Diệp Phi ngẩng đầu lên nhìn, trong nhà người đứng ngồi lố nhố… tới lúc rồi, làm dứt khoát một lần đi…

 

Trừ Đường Tam Quốc, Lâm Thu Linh và Đường Nhược Tuyết, còn có vợ chồng Hàn Kiếm Phong, cùng với anh em Triệu Đông Dương.

 

“Mày còn mặt mũi trở về?”

 

Có điều, Diệp Phi chưa kịp quan sát Triệu Đông Dương, Hàn Kiếm Phong liền vỗ bàn một cái mắng to: “Mày coi mày làm bố giận đến thế nào kia kìa? Suýt chút nữa lại phát bệnh tim rồi”

 

“Nếu không phải Phong Hoa kịp thời sơ cứu, bây giờ mày đã là hung thủ giết người”

 

Mặc dù Hàn Kiếm Phong kiếm cơm nhờ tập đoàn Tứ Hải, còn phải dè chừng quan hệ thân thiết giữa Đỗ Thanh Hổ và Diệp Phi, nhưng cứ nhớ đến mình liên tục bị chà đạp, hắn liền hận Diệp Phi thấu xương.

 

“Bố có tức chết, nó cũng sẽ không quan tâm đâu”

 

Đường Tam Quốc cười lạnh một tiếng: “Bố làm gì đáng giá ba chục triệu, mà cho dù là ba chục triệu, cả đời này nó cũng chưa từng thấy qua ngần ấy tiền”

 

“Bố cũng đâu có thèm viên ngọc này đâu, chẳng qua chỉ mượn hai ngày xem thử, nó cũng không chịu.”

 

Trong bụng ông ta đùng đùng nổi giận.

 

Trong mắt Đường Tam Quốc, Diệp Phi ăn nhà họ Đường, ở nhà họ Đường, còn lấy tiền nhà họ Đường tiêu vặt, Diệp Phi có gì tốt, còn không biết chủ động lấy lòng ông ta một chút.

 

Ai ngờ Diệp Phi mềm không ăn cứng không ăn, không chỉ không cho ông ta viên ngọc Tướng Quân, ngay cả nhìn cũng không cho ông ta nhìn, điều này làm cho ông ta cảm thấy hết sức căm tức.

 

Trong tiềm thức của ông ta, ngọc Tướng Quân chính là của ông ta.

 

“Diệp Phi, không phải anh rể nói gì mày, mày nói đi, làm sao mày lại tham lam như vậy?”

 

Hàn Kiếm Phong ra vẻ thông thạo: “Ba vô tình dọn rác, dọn ra được huyết ngọc, mày bất quá chỉ bỏ một chút tiền, cứ thế chiếm làm của mình thì coi ra cái gì hả?”

 

“Hơn nữa năm triệu kia của mày, còn không phải là Nhược Tuyết cho mày sao? Nếu không mày lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Đọc truyện chữ Full