DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 365

Chương 365:

 

Bọn Hồng Quân và Trương Phỉ Phỉ cũng bị đẩy ra ngoài để trông chừng.

 

Vì những chuyện sắp diễn ra sau đó là thứ họ không nên thấy và cũng không được phép thấy.

 

Rất nhiều người lặng lẽ chậc lưỡi lắc đầu, nghĩ tối nay Diệp.

 

Phi toang chắc rồi.

 

Ai cũng biết một khi Đỗ Thanh Đế nghiêm túc lên thì kết quả tốt nhất dành cho Diệp Phi chính là gãy tay gãy chân, thành kẻ tàn phế.

 

Khi Tưởng Đình Đình bị người kéo ra thì vân không quên tức giận gào lên với Diệp Phi: “Khốn kiếp, anh hại chúng tôi chết rồi, anh hại chúng tôi chết đến nơi rồi.”

 

Đỗ Thanh Đế không hề thả bọn họ đi, chỉ đưa họ ra ngoài để giải quyết xong Diệp Phi mới bắt đầu ra tay với đám bọn họ.

 

Diệp Phi vỗ lưng Đường Kỳ Kỳ: “Kỳ Kỳ, em cũng ra ngoài cùng với bọn họ đi.”

 

Đường Kỳ Kỳ lắc đầu ngay không hề do dự, cô ấy nắm chặt lấy áo Diệp Phi: “Em không đi, em muốn ở lại đây với anh”

 

“Đi đi, tôi không sao đâu mà” Diệp Phi ghé tai cô ấy nói nhỏ: “Ở đây không có sóng điện thoại, em ở đây cũng chẳng giúp được gì nên chỉ bằng cứ ra ngoài, biết đâu lại gọi được người hỗ trợ”

 

Đường Kỳ Kỳ bị anh thuyết phục gì rõ ràng những lời đó rất có lý, bản thân cô ấy ở đây cũng chẳng giúp đỡ được gì, có khi ra ngoài vẫn còn cơ hội báo cảnh sát cầu cứu.

 

Thấy Đường Kỳ Kỳ không nói gì, Diệp Phi bèn quay sang Đỗ Thanh Đế rèn sắt khi còn nóng: “Cậu muốn giải quyết chúng tôi thì cứ xử lý tôi trước rồi hãng tính đến bọn Kỳ Kỳ”

 

Diệp Phi nhắc nhở Đỗ Thanh Đế: “Để không phải tạo thành hậu quả nghiêm trọng”

 

“Thú vị” Đỗ Thanh Đế cười cười, vẫy tay bảo người mình đưa Đường Kỳ Kỳ ra ngoài.

 

Ngoài việc anh ta tin chắc Đường Kỳ Kỳ không thể bỏ trốn thì lý do khác là để một cô gái xinh đẹp thế này bị chôn cùng Diệp Phi thì quá là đáng tiếc cho thế giới này.

 

Chẳng mấy chốc quán bar đã trở nên yên tĩnh, nơi này chỉ còn Diệp Phi và Đỗ Thanh Đế, không có một người dư thừa nào.

 

“Ranh con, uống thêm một ly nữa đi nào” Đỗ Thanh Đế không ra tay ngay mà để Diệp Phi thoải mái uống rượu, anh ta thì đứng đó cười giả lả ngắm nghía chiếc bật lửa Zippo trong tay: “Uống xong rồi tao sẽ tiễn mày đi”

 

Mấy tay sai của anh tay xách bốn thùng rượu lớn ra, tất cả các chai đều trống rỗng và mỗi người chia nhau hai chai.

 

Chẳng có gì để thắc mắc nghi ngờ, bọn họ muốn đập nát đầu Diệp Phi.

 

“Em trai à, tôi khuyên cậu một câu chân thành, tranh thủ lúc không có người thế này nhanh chóng quỳ xuống cầu xin tha thứ đi!”

 

“Đúng đó, biết điều thì quỳ xuống đi, nói không chừng cậu Thanh Đế lại cho cậu một con đường sống”

 

“Bớt không biết điều lại đi, bây giờ chưa chịu cúi đầu với cậu Thanh Đế nữa thì sẽ không kịp nữa đâu”

 

Đám Dao Dao và bảy tám cô gái xinh đẹp khinh thường nhìn về phía Diệp Phi.

 

Bây giờ vẫn chưa chịu quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, bọn họ cảm thấy Diệp Phi là kẻ chết vì sĩ diện.

 

Còn Diệp Phi ghê gớm cỡ nào thì bọn họ không hề hay biết và cũng không nghĩ rằng đó là sự thật, chẳng có ai ghê gớm hơn Đỗ Thanh Đế cả.

 

Diệp Phi từ chối nêu ý kiến về việc này, anh bảo: “Một tháng trước, chỗ tôi không tồn tại hai chữ quỳ xuống”

 

Anh uống một hơi cạn ly rượu.

 

Vẫn còn diễn…

 

Dao Dao xoa sợi dây yếm và liếc mắt bĩu môi, khinh thường Diệp Phi thì có thể nói là hết nấc.

 

“Uống xong rồi hả?” Đỗ Thanh Đế cười đặt chiếc bật lửa xuống, tiện tay với lấy chai rượu mạnh đi tới. Tiếng giày da cồm cộp nghe có nghe dữ dẫn lắm: “Diệp Phi, đừng đánh trả và cũng đừng trốn, đập hết một trăm chai rượu thì dù có chết hay chưa tao cũng không làm khó làm dễ mày nữa. Nhưng mày dám đánh trả hoặc né đi thì tao xin phép đập hết tất cả rượu của quán bar này. Có ý kiến gì không?”

 

Anh ta nhếch mép cười, rét lạnh.

 

Bọn con gái bên Dao Dao nhìn anh ta với đôi mắt sáng như sao, cậu Thanh Đế ngang ngược thế này đúng là oai phong không ai bằng.

 

“Vụt”

 

Mười mấy người đang chuẩn bị nhào tới chỗ Diệp Phi thì anh nhấc tay trái lên và một thứ được đặt trên bàn.

 

Vang dội, giòn tan.

Đọc truyện chữ Full