DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 429

Chương 429:

 

Diệp Phi vẫn luôn thủy chung thương tiếc cho cô như lúc ban đầu, chỉ là sự thương tiếc này này được giấu ở nơi sâu nhất của trái tim của anh, không dễ dàng để lộ ra.

 

Đường Nhược Tuyết nhìn Diệp Phi bận rộn.

 

Cô cho rằng Diệp Phi thuộc loại người không thể nói là đẹp trai, nhưng khi nhìn kỹ, càng nhìn càng thấy thoải mái.

 

Suy nghĩ thật cẩn thận cũng không thể chọn ra một khuyết điểm nhỏ nào trên người anh.

 

Người không béo, thậm chí có chút gây, nhưng khí chất điềm đạm kia lại cho người ta cảm giác an toàn, tựa như không có gì có thể làm anh sụp đổ được.

 

Sự thật là Diệp Phi đã cứu cô ấy hai lần liên tiếp, một lân ở Caesars Palace và một lần ở khách sạn Phù Dung, nếu Diệp.

 

Phi không đến kịp thì e rằng cuộc đời của cô đã thay đổi.

 

Hồi tưởng về sự khinh thường của mình đối với Diệp Phi trong quá khứ, trong lòng cô lại dâng trào cảm giác áy náy, còn có một chút khổ sở.

 

“Nào, để tôi xoa thuốc cho em”.

 

Một cú đá của người nhà bệnh nhân không chỉ in dấu giày lên quần áo của Đường Nhược Tuyết mà còn khiến bụng của cô trở nên sưng đỏ.

 

Diệp Phi ngồi xuống trước mặt Đường Nhược Tuyết, sau đó cười lắc đầu: “Tốt hơn hết là để Đường Kỳ Kỳ tới xoa thuốc cho em đi”.

 

Hai người đã ly hôn nên nếu cứ thân cận da thịt như thế này thì rất bất tiện.

 

“Không cần đâu, anh làm đi”.

 

Đường Nhược Tuyết tay mắt nhanh lẹ, nắm chặt lấy Diệp Phi nói: “Anh là bác sĩ, chắc chắn sẽ làm tốt hơn Kỳ Kỳ”.

 

Diệp Phi nhìn bàn tay hiếm khi nắm lấy cổ tay của mình, do dự một chút: “Được”.

 

Sau đó, anh cẩn thận vén quần áo của Đường Nhược Tuyên lên, lấy rượu thuốc nhẹ nhàng lau người cho cô, đồng thời dùng Thái Cực quyền xoa bóp cho cô một lúc.

 

Sự tiếp xúc gần gũi khiến anh ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc, vẫn như cũ khiến anh mê đắm, nhưng mà Diệp Phi biết rằng cô không thể thuộc về anh.

 

Lau thuốc xong, Diệp Phi lại đi rửa tay, lấy một ít nước nóng, lấy khăn thấm nước vắt ra rồi đưa qua cho cô: “Mau nằm trên băng ghế đi, chườm một lát, hơi nóng, gáng nhịn một chút”.

 

Đường Nhược Tuyết nghe lời anh, nằm nghiêng lấy khăn che phần bụng của cô: “Xem ra y thuật của anh rất tốt, tôi đã không còn cảm thấy đau đớn nữa rồi, vết sưng đỏ cũng đã biến mất một nửa”.

 

Đôi môi đỏ mọng khẽ giễu cợt: “Sao trước đây tôi không phát hiện ra nhỉ.”

 

Lời vừa nói ra khỏi miệng cô đã trở nên ngại ngùng, có chút tự trách, trước đây Diệp Phi từng nói với cô rất nhiều lần là anh biết cách chữa bệnh, nhưng cô cảm thấy Diệp Phi chỉ miếng chút da lông.

 

“Tôi cũng chỉ biết một chút thôi”, Diệp Phi cười nói nhẹ nhàng trấn an cô: “Chữa bệnh nhẹ thì không sao, nặng thì không được”.

 

“Diệp Phi..” Đường Nhược Tuyết khế kêu một tiếng, đổi chủ đề: “Trong khoảng thời gian này, có phải anh ở cùng một chỗ với Tống Hồng Nhan không?”

 

“Cũng coi là vậy đi”.

 

Diệp Phi ngạc nhiên với câu hỏi của Đường Nhược Tuyết, suy nghĩ một chút rồi thành thật trả lời.

 

Mặc dù Diệp Phi tin răng đêm đó anh không có làm xằng làm bậy, nhưng anh không thể đoán được tình huống cụ thể là như thế nào, cho nên đối với Tống Hồng Nhan tâm tình của anh có chút phức tạp.

 

Dù Tống Hồng Nhan bận rộn và không can thiệp nhiều vào cuộc sống của anh nhưng hầu như ngày nào cô cũng đến bệnh viện giao đồ ăn hoặc hoa quả.

 

Không chỉ chăm lo mọi việc cho Diệp Phi, cô còn làm quen với bọn người Chương Đại Cường, đôi khi hạ mình làm người canh cửa đón tiếp bệnh nhân.

 

Cô ấy chỉ đơn giản trực tiếp khai báo thân phận nữ chủ nhân của mình.

 

Diệp Phi không biết mình có yêu Tống Hồng Nhan hay không, nhưng anh biết rằng cô đã bước vào cuộc sống của anh mình và đã trở thành một phần không thể thiếu.

 

“Tôi nên vui vì anh đã không còn đối với tôi như trước hay tôi nên thất vọng vì chồng cũ của tôi đã qua lại với những người phụ nữ khác?”

 

Nghe được lời nói của Diệp Phi, nụ cười của Đường Nhược Tuyết hơi ngưng trệ, cô cảm thấy có chút buồn bực, rồi tự giễu cười.

 

Diệp Phi cười nói: “Em cũng nói là chồng cũ rồi…”

 

“Bộp…” Đường Nhược Tuyết đưa tay giật khăn ra ra, ném lại vào chậu.

 

Mình đoán là một chuyện, nhưng để chính Diệp Phi thừa nhận lại là một chuyện khác.

 

Nếu người đàn ông này đã không ngại nói thật với cô thì cô cũng sẽ không cảm thấy khó thừa nhận nữa.

Đọc truyện chữ Full