DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 475

Chương 475:

 

Hùng Thiên Nam giả bộ giật nảy cả mình ngẩng đầu thốt lên: “Ôi, anh Hoàng đấy à? Tôi còn tưởng là thằng ngu nào đó chứ”

 

“Một khoảng thời gian không gặp, sao anh biến thành xác ướp rồi?”

 

“Không phải anh nói tiếng tăm của anh ngang bằng Đỗ Thanh Đế mà, anh còn bảo anh là thiếu niên hư hỏng nổi tiếng Trung Hải này đấy?”

 

“Sao người trâu bò như thế lại bị người ta đánh gãy tay gãy chân rồi?”

 

“Xem ra sức mạnh không ra gì, chỉ giỏi khoác lác”

 

Hùng Thiên Nam phun ra một ngụm khói, hoàn toàn xem thường tình Hoàng Tam Trọng.

 

Đám bạn gái cũng che miệng cười khẽ, cứ như cảm thấy Hoàng Tam Trọng không biết tự lượng sức mình.

 

“Bớt nói nhảm đi”

 

Hoàng Tam Trọng đi thẳng vào vấn đề: “Tao hỏi mày, tối hôm qua mày cho người đánh Đường Nhược Tuyết, còn phóng hỏa phòng khám sao?”

 

“Đúng”

 

Hùng Thiên Nam trả lời dứt khoát, sau đó hắn hỏi lại một tiếng: “Liên quan gì đến anh chứ?”

 

“Diệp Phi là anh em của tao, Đường Nhược Tuyết là người phụ nữ của anh em. Tao đã nói chuyện này phải nể mặt tao, mày đã đồng ý rồi mà”

 

Hoàng Tam Trọng cũng rất sắc bén nói tiếp: “Kết quả trước mặt mày một kiểu, sau lưng mày lại là kiểu khác”

 

“Trêu đùa tao như vậy như vậy, mày có biết hậu quả là gì không?”

 

“Hậu quả à?”

 

Hùng Thiên Nam nghe vậy cười ha ha, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường: “Hoàng Tam Trọng, anh là cái thá gì chứ?”

 

“Đừng nghĩ tôi nể mặt Triệu T¡ Kì gọi anh một tiếng là anh Hoàng thì anh thật sự cho rằng có thể ngồi ngang hàng với tôi.”

 

“Vâng, bố anh là Hoàng Phi Hổ, sau lưng anh còn có Vũ Minh ở Trung Hải, nhưng anh có cảm thấy bố anh có tí trọng lượng nào ở Vũ Minh không?”

 

Hắn phun ra một ngụm khói đen đặc: “Anh là một tên vô dụng chỉ ngồi ăn rồi chờ chết”

 

Hoàng Tam Trọng nghe vậy thì giận tím mặt: “Mày nói gì?”

 

“Tôi thừa nhận đánh chó phải nhìn mặt chủ, ở giữa biển anh là tên vô dụng, tôi không dám động tới anh đâu.”

 

Hùng Thiên Nam hất bụi thuốc lá trên mặt Hoàng Tam Trọng, hắn kiêu căng hống hách cười nói: “Nhưng anh cũng không dám đụng đến tôi, bố tôi là nhà giàu có ở Long Đô, ông ngoại tôi là Thẩm Thiên Sơn – Hội trưởng của Nam Lăng”

 

“Sao mày có thể đụng vào tao? Mau câm miệng lại đi”

 

“Cho nên người tỏ ra trâu bò kia không cần nói nữa, cũng không cần đe dọa tôi nữa”

 

“Với lại tối hôm qua tôi đã đồng ý hoà giải với Diệp Phi, nhưng chỉ để trêu đùa tên vô dụng kia thôi, không nghĩ tới anh †a thông minh thế mà lại tin thật rồi”

 

Hùng Thiên Nam ngoài cười nhưng trong không cười, trong lời nói giấu ẩn ý, hắn vốn không thèm quan tâm đến sắc mặt của Hoàng Tam Trọng đã trầm xuống.

 

Mấy cô gái cũng cười khẩy khinh thường, quả thực đám con nhà giàu ăn chơi trát táng ở Trung Hải đều không bằng Hùng Thiên Nam.

 

Khói trên mặt Hoàng Tam Trọng biến mất, ánh mắt ông ta lạnh lùng nhìn Hùng Thiên Nam.

 

Hùng Thiên Nam tỏ vẻ thâm trầm cười một tiếng, hắn được một tấc lại muốn tiến một thước mở miệng: “Như vậy đi, tôi có thể nể mặt anh mà chừa lại cho Diệp Phi anh ta một cái chân, để sau này anh ta còn có thể làm ăn mày”

 

“Nhưng tôi thật sự rất thích Đường Kỳ Kỳ”

 

“Hay là anh Hoàng hãy làm người tốt, giúp đỡ đưa Đường Kỳ Kỳ lên giường của tôi đi?”

 

Hắn tự tay võ mặt Hoàng Tam Trọng: “Anh yên tâm, sau khi chuyện thành, tôi nhất định sẽ cảm ơn anh đàng hoàng”

 

Đám Trương Huyền cười ha ha, anh ta nhận định Hoàng Tam Trọng không dám ra tay.

 

Giọng điệu Hoàng Tam Trọng rất lạnh lùng: “Con rồng mạnh muốn ép chết con rắn dưới đất sao?”

Đọc truyện chữ Full