DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 484

Chương 484:

 

Ông ta không hề nương tay mà đánh Trương Huyền mấy bạt tai là vì ông ta hi vọng Diệp Phi sẽ nhân nhượng, không làm lớn chuyện nữa. Dẫu sao ông ta đã tự tay đánh cháu trai mình, chắc chắn Diệp Phi sẽ không dồn ép ông ta đến bước đường cùng đâu.

 

Nhưng cái tên Trương Huyền chẳng nên thân này lại không thèm quan tâm đến lòng tốt của ông ta, thằng cháu của ông ta đang trên đường trở thành Triệu Đông Dương rồi.

 

“Mày… Mà riệu Hồng Quang chỉ vào mặt Trương Huyền mà mắng: “Đúng là chó chết, tao cũng chẳng quan tâm mày nữa”

 

Trương Huyền cũng hét lên một tiếng: “Tôi không cần chú quan tâm đâu! Kể từ khi ông tát tôi, khiến tôi mất hết mặt mũi, ông đã không còn là chú họ của tôi nữa. Tôi nhờ ông báo thù cho tôi chứ không phải mượn ông làm tôi mất hết mặt mũi.”

 

Trương Huyền thấy hôm nay mình đã mất thể diện chắc rồi, ngón tay chỉ vào Diệp Phi, nói tiếp: “Diệp Phi, tao không sợ mày đâu, mày sắp xong đời rồi con ạ. Tao nói cho mày biết, ông ngoại của cậu Nam, cũng chính là Hội trưởng Nam Lăng Vũ Minh, sắp tới rồi, có ngon thì lát nữa mày hống hách với ông ấy cho tao xem đi…”

 

Thẩm Thiên Sơn sắp tới sao?

 

Khi nghe thấy câu này, ngoài Diệp Phi ra, nét mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, họ nhìn Hùng Thiên Nam với vẻ mặt khó tin!

 

Thẩm Thiên Sơn thật sự sắp tới đây rồi sao? Nếu như Thẩm Thiên Sơn tới thì không cần nghỉ ngờ gì nữa, chắc chắn Diệp Phi sẽ chết, vì ông ta cũng mạnh như Hoàng Phi Hổ.

 

Hoàng Tam Trọng cũng khẽ cau mày, cảm thấy chuyện này hình như đi hơi xa rồi.

 

Hùng Thiên Nam đứng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực mà nói: “Không sai, ông ngoại tôi đã tới Trung Hải, sắp đến đây rồi”

 

Trong lúc nhất thời, ngoài hội quán vang lên mấy tiếng kêu kinh ngạc.

 

“Ông ngoại mày? Đáng gờm lắm à?” Diệp Phi nhàn nhã đi tới trước mặt Hùng Thiên Nam, nói: “Mày có tin là nếu ông ta lên mặt với tao, tao sẽ đánh cả ông ta luôn không?”

 

“Ha ha ha, đánh ông ngoại tao ấy hả?” Hùng Thiên Nam cười như điên, nhìn Diệp Phi như nhìn một tên thần kinh: “Diệp Phi, mày tưởng mày là ai thế? Đánh nhau với ông ngoại tao à, mày chê mạng mày lớn quá rồi đúng không”

 

“Thêm chín đứa như mày nữa thì cũng không đủ để ông tao đập đâu, ông ấy chỉ cần dùng một đầu ngón tay là có thể nghiền chết mày rồi. Mày chờ lát nữa quỳ xuống đất cầu xin ông ấy tha thứ cho mày đi”

 

Trương Huyền không muốn nói thêm gì với Diệp Phi, anh †a từng thấy người cuồng vọng nhưng chưa bao giờ thấy ai cuồng vọng đến mức ảo tưởng như Diệp Phi.

 

Mấy cô gái kia cũng lấy lại tinh thân sau một lúc hoảng sợ, nhìn Diệp Phi bằng ánh mắt hài hước. Một nhân vật lớn như Thẩm Thiên Sơn là người mà Diệp Phi có thể đắc tội sao?

 

“Anh Phi, hay là để tôi gọi cho Hội trưởng Phi Hổ đi?”

 

Trong mắt Hoàng Thiên Kiều cũng thoáng qua một vẻ trâm trọng, cô ta đến gần Diệp Phi, lại lần nữa nhắc nhở: “Thẩm Thiên Sơn đức cao vọng trọng, năm ngoái còn đột phá lên Huyền cảnh nữa. Tuy thực lực của ông ta thấp hơn Hội trưởng Phi Hổ nhưng cũng không thể lơ là, tôi e rằng mọi người ở đây không ai có thể áp chế ông ta đâu”

 

Đưa mắt nhìn khắp toàn bộ Trung Hải thì chỉ có Hoàng Phi Hổ là cao thủ Huyền cảnh, thế nên một kẻ mới vừa thăng cấp lên Huyền cảnh như Thẩm Thiên Sơn vẫn có tư cách để tác oai tác quái.

 

Diệp Phi nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Không sao đâu, tốt nhất là ông ta đừng tới, nếu tới thì tôi vẫn đánh bại được ông ta như thường thôi.”

 

Hoàng Thiên Kiều sửng sốt, không biết Diệp Phi lấy được lòng tự tin đó ở đâu ra nhưng cũng không khuyên nữa.

 

“Rùm rùm…” Không đến mười phút sau, có bảy tám chiếc xe chạy tới và ngang nhiên xông vào đám người, sau đó dừng lại bên cạnh đám người Hùng Thiên Nam.

 

Cửa xe mở ra, mười tám gã đàn ông cao to xuống xe trước. Nét mặt của họ nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén, động tác khỏe khoăn, hiển nhiên đều là những người tập võ lão luyện.

 

Tiếp đó là một ông lão mặc Đường trang bước ra. Ông ta cao một mét tám vóc dáng, mái tóc bạc phơ mà khuôn mặt hồng hào, giữa từng bước đi mang theo vẻ dũng mãnh của hổ, ông ta còn để râu dê càng làm tôn lên khí thế hùng dũng ấy nữa.

 

Đúng là Thẩm Thiên Sơn rồi.

 

Không ít người đang cầm điện thoại mở chế độ quay đều nhận ra thân phận của ông lão mặc Đường trang. Không ngờ đầu têu Hùng Thiên Nam của họ lại gọi Thẩm Thiên Sơn tới đây được thật, đúng là có tài mà, xem ra hai ông cháu này rất yêu thương nhau.

 

Sắc mặt Triệu Hồng Quang cũng thay đổi, có lẽ hôm nay sẽ là ngày xui xẻo của ông ta rồi.

 

Ánh mắt của mấy cô gái đến từ Tập đoàn Hùng Thị lại trở nên nóng cháy.

 

Thẩm Thiên Sơn vừa tới thì Hoàng Tam Trọng và Triệu Hồng Quang đều phải đứng sang một bên, vừa rồi Diệp Phi phách lối như thế, chắc chắn sẽ bị trừng trị ra trò rồi.

 

Trên khuôn mặt của hầu hết những người đang ở đây đều mang theo vẻ phấn khích rất rõ, họ rất muốn xem Diệp Phi làm trò cười dể chế nhạo anh.

 

“Về cái thằng họ Diệp đó, tôi thừa nhận là tôi nhìn chưa rõ nên đã đánh giá sai sót.”

Đọc truyện chữ Full