DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 500

Chương 500:

 

Điều này… Thật sự là không tưởng tượng nổi! Không chỉ có bọn họ, mà ngay cả Hoàng Thiên Kiều cũng bối rối.

 

Mới vừa rồi cô ta chẳng qua là nghe thấy lời chỉ huy của Diệp Phi, sau đó theo bản năng mà tạo thành phản xạ, nhưng mà cho dù có nằm mộng cô ta cũng không nghĩ tới, chính mình thế mà lại thật sự làm được.

 

Một chiêu, gãy tay! Trong nháy mắt, Hoàng Thiên Kiều trở nên phấn khởi tới cực điểm.

 

“Đi chết đi!”

 

Lúc này, Tiết Như Ý đã tức giận tới mức không thể nào giải tỏa cho hết được nữa, tiếp tục giơ chân đá về phía ngực của Hoàng Thiên Kiều.

 

Vừa nhanh vừa độc.

 

“Bát Tiên Quá Hải!”

 

Diệp Phi lại hờ hững nói một câu.

 

Trong nháy mắt, Hoàng Thiên Kiều lại theo lời anh mà làm ra phản ứng, bên chân trái vừa mới đạp lên mặt đất thì đã lập tức lùi lại tám bước, ngay sau đó, cô ta nhấc chân phải lên, lưu loát hóa giải mũi chân đang lao đến của Tiết Như Ý.

 

Chờ đến khi thế tiến công của Tiết Như Ý tan mất, Hoàng Thiên Kiều mới đột nhiên mạnh mẽ vọt lên trước ba bước, sau đó chân bên phải nghiêng qua! Đè ép lại.

 

“Vụt…” Hết thảy những thứ này đều xảy ra quá nhanh, đã sắp đạt được tới trình độ cao nhất rồi.

 

Mũi chân của Tiết Như Ý bị chân trái của Hoàng Thiên Kiều ngăn chận, vừa muốn rút về lại đã bị chân phải của Hoàng Thiên Kiều đè xuống.

 

Lại một tiếng rắc rắc nữa vang lên.

 

Xương bắp chân của Tiết Như Ý bị đè gấy.

 

“Á…” Tiết Như Ý không kìm được, lại tiếp tục hét lên một tiếng kêu thảm thiết.

 

Không đợi mọi người kịp phản ứng, câu nói thứ ba của Diệp Phi vang lên: “Thất Khiếu Linh Lung”

 

Hoàng Thiên Kiều nghe vậy thì trong nháy mắt thu chân lại, tiếp sau đó, cô ta vươn thẳng mũi chân, như viên đạn bắn mà lao đến Tiết Như Ý.

 

Một cú đá này lại ác vừa nhanh, nhắm chuẩn vào ngay chính giữa vùng Đan Điền của Tiết Như Ý.

 

“Không!”

 

Giờ khắc này, da đầu của Tiết Như Ý bất chợt nổ tung, hồn vía hoàn toàn bay mất sạch! Cả người cô ta lắc lư, muốn né tránh chiêu này của Hoàng Thiên Kiều! Nhưng mà, tất cả đều đã muộn: “Âm!”

 

Vùng Đan Điền vỡ nát.

 

Sức lực toàn thân trong nháy mắt tan rã.

 

Trong mắt của Tiết Như Ý chỉ còn lại vẻ kinh hoàng và hoảng sợ, chỉ trong một khoảnh khắc, kết cục đã định! Trên mặt cũng chỉ còn lại tuyệt vọng ngập tràn.

 

“A…” Tiết Như Ý té ngã trên đất, phát ra một tiếng kêu to thê thảm.

 

Cô ta muốn đứng dậy, kết quả lại phun ra một ngụm máu tươi, mềm oặt ngã xuống mặt đất.

 

“A!”

 

Thấy cảnh như vậy, đệ tử của Nam Lăng Võ Minh đua nhau hít một hơi.

 

Không ngờ Tiết Như Ý thật sự bị Hoàng Thiên Kiều phế đi, thật là khó có thể tưởng tượng nổi. Sao Diệp Phi chỉ tùy tiện dạy vài câu đã có hiệu quả mạnh tới như vậy chứ?

 

Bọn họ vừa kinh ngạc vừa giận dữ nhìn Hoàng Thiên Kiều và Diệp Phi, cảm thấy như đây là chuyện khó tưởng tượng nhất trên đời này.

 

Ánh mắt của Dương Kiếm Hùng và Hoàng Huyền Vũ nhìn về phía Diệp Phi lại có thêm vẻ nghiền ngẫm một lần nữa.

 

Diệp Phi không chỉ có sự lớn mạnh của chính mình mà còn có thể làm người khác mạnh lên, điều này làm giá trị của Diệp Phi cao thêm một bậc.

 

Trước kia chỉ là kết giao, vậy thì về sau phải lấy lòng rồi.

 

Hoàng Thiên Kiều càng tôn sùng Diệp Phi hơn.

 

“Trò giỏi bậc nhất Nam Lăng?”

 

“Hừ” Diệp Phi đi đến trước mặt Tiết Như Ý cười lạnh: “Còn không chịu nổi được một kích..” Tiết Như Ý bị những lời này chọc giận đến mức sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy, nhưng cô ta đã biết sự chênh lệch giữa mình và Diệp Phi quá lớn.

Đọc truyện chữ Full