DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 538

Chương 538:

 

Diệp Phi vội vàng hét lên: “Đừng mà, độit trọng tài, đánh lại một trận nữa, đánh lén mà… Nam Cung Hùng bóp vỡ ly trà, anh ta hận không thể bóp chết Diệp Phi.

 

Người chủ trì phớt lờ Diệp Phi, giơ tay tuyên bố: “Trận thứ bảy, Trung Hải, thắng”

 

“Thắng, thắng rồi!”

 

Nghe thấy trọng tài tuyên bố Trung Hải thắng lợi, đám Hàn Nguyệt và Lâm Bách Thuận hoan hô lên.

 

Đây chính là trận đầu thắng lợi đêm nay, đối với chuyện Trung Hải bại sáu trận liên tiếp mà nói lại có ý nghĩa vô cùng lớn.

 

Tống Hồng Nhan sửa sang lại mấy lọn tóc bị rối, cô ta khôi phục lại hình tượng người phụ nữ tự tin ưu nhã.

 

Ánh đèn làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo lộng lẫy lóa mắt của cô ta.

 

“Thằng chó khốn nạn”

 

Giang Thế Hào phẫn nộ đạp ghế sô pha, sau đó cho người khiêng Tật Điện xuống.

 

Một kiếm của Độc Cô Thương không chỉ giết Tật Điện mà cũng thay đổi tình hình trận đấu.

 

Giang Thế Hào uống liên tục ba ly rượu đỏ, anh ta hung hăng trừng mắt nghiến răng nghiến lợi nhìn Diệp Phi và Độc Cô Thương.

 

Tật Điện là con át chủ bài lớn nhất của Giang Thế Hào, hiện tại gã ta đã ngã xuống, chín người còn lại chỉ sợ cũng khó mà khiêu chiến Độc Cô Thương.

 

Anh ta thật sự muốn dùng một phát súng giết chết Diệp Phi và Độc Cô Thương, nhưng hôm nay đám Hàn Nam Hoa đè ép trận đấu, cộng thêm Độc Cô Thương rất mạnh mẽ nên anh †a chỉ có thể chôn thù hận sâu ở trong lòng.

 

“Đồ khốn nạn, đồ nhà quê, dám giết Tật Điện nhà tôi…” Cô bé Chanel cũng bực tức giậm chân: “Đồ nhà quê kia hẳn chơi ăn gian rồi, tôi muốn phái người tiến hành kiểm tra thi thể…

 

“Cuộc chiến này, không nên để con chó con mèo nào cũng được tham gia thi “Vì để chiến thắng mà bên kia dùng nhiều thủ đoạn xấu xa…” Cô bé nói ra những lời xúc phạm người khác.

 

“Lư Loan Loan, không nên nói lung tung.”

 

Lúc này thì người phụ nữ mặc sườn xám ở bên cạnh nhàn nhạt cười một tiếng: “Tên Độc Cô Thương kia vẫn có chút bản lĩnh”

 

Chàng trai mặc áo ba lỗ cười to lên: “Đám người Trung Hải này quả thực không đơn giản, khó trách nhiều người không duỗi tay vào được”

 

“Dừng…” Cô bé Chanel khinh thường hừ ra một tiếng: “Bọn họ chỉ có thể làm mưa làm gió ở giữa biển, nếu ra khỏi Trung Hải thì tôi nói một câu đã đủ làm bọn họ chết rồi.”

 

Mọi người đến đây đều là con cái nhà giàu có nên thực chất khi quan sát đám người Trung Hải thì có cảm giác ưu việt hơn, tất nhiên bọn họ xem thường mấy quyền quý ngồi yên tĩnh ở một góc rồi… Uông Kiều Sở lại nhìn Diệp Phi rù rì: “Thăng chó này, có chút thú vị…

 

“Anh Uông, anh đang tán thưởng anh ta sao?”

 

Người phụ nữ mặc sườn xám nhếch miệng lên một đường cong: “Mặt mũi thăng nhãi kia không đàng hoàng, khuôn mặt kiêu ngạo trông rất hèn hạ, cũng có thể lọt vào mắt của anh sao?”

 

“Nguyên Họa, hình như cô rất căm thù anh ta à?”

 

Uông Kiều Sở cười ha ha: “Từ khi nào thì anh ta đắc tội cô thế?”

 

Người phụ nữ mặc sườn xám hơi ngẩn ra, sau đó dựa vào ghế không lên tiếng, cô ta cũng không thể nói ánh mắt của Diệp Phi xâm phạm mình được?

 

“Anh Uông, trận chiến đêm nay, người chúng ta đè ép lại là Giang Thế Hào.”

 

Ánh mắt sắc bén của chàng trai mặc áo ba lỗ nhìn Độc Cô Thương: “Nếu anh ta thua, chúng ta sẽ không còn ngày tháng tốt đẹp nào?”

 

“Vẫn còn Cửu Cục, hươu chết vào tay ai, còn không biết được”

 

Giọng điệu của Uông Kiều Sở lạnh nhạt: “Vả lại coi như thua cũng chỉ tốn thêm chút thời gian, nó cũng không ảnh hưởng đến tình hình chung của chúng ta đâu”

 

“Giang Hóa Long đang đột phá cảnh giới, chỉ cần anh ta đột phá Huyền Cảnh, không phải đánh cược đêm nay sẽ mất đi hiệu lực chỉ trong vài phút sao?”

 

Anh ta bỏ kẹo bạc hà vào miệng: “Trung Hải có ngày hôm nay là đã định sẵn… Chàng trai mặc áo ba lỗ nghiêng đầu nhìn tên mặt sẹo cách đó không xa: “Muốn để A Cửu ra tay không?”

 

Mặc dù Độc Cô Thương lợi hại, nhưng chỉ cần A Cửu ra tay thì cậu ta phải chết không thể nghỉ ngờ.

 

“Hùng Tử, chớ có nhiều chuyện, chúng ta chỉ đến xem trò hay thôi. Đã trải qua nhiều chuyện nên biết chuyện này rất dễ bị phản lại, cũng dễ khiến đám Đỗ Thiên Hổ chết chung”

 

Uông Kiều Sở không chút do dự từ chối: “Chỗ quan trọng nhất là tự mình mở ra kết quả cho mình, điều này làm mất thân phận chúng ta đấy”

Đọc truyện chữ Full