DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 540

Chương 540:

 

Chuyện của Thẩm Thiên Sơn và cả chuyện đêm nay, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ tìm Diệp Phi tính sổ.

 

Độc Cô Thương nhìn ra ý của ông ta nên muốn rút kiếm đi lên.

 

Diệp Phi tay mắt lanh lẹ giữ chặt: “Không vội, không vội, còn nhiều thời gian”

 

Độc Cô Thương ngoan ngoãn dừng bước.

 

“Cậu Diệp, Độc Cô Thương, cám ơn hai người.”

 

“Đúng vậy, cậu Diệp, đêm nay nhờ có hai người, không thì chúng tôi gặp phiền phức lớn rồi.”

 

“Cậu lại giúp chúng tôi một lần, xem ra tình nghĩa giữa chúng ta càng ngày càng nhiều.”

 

“Đúng rồi cậu Diệp, nghe nói cậu đã ly hôn, hiện tại có phải đang giường không gối chiếc không?”

 

“Cậu Diệp, Như Ca nhà tôi vẫn muốn nói lời cảm ơn với cậu, ngày mai tôi dẫn nó đến phòng khám gặp cậu nhé…”

 

“Ông Mã, ông cũng không cần để ý Diệp Phi, Diệp Phi và Hàn Nguyệt nhà tôi là một cặp đôi đẹp.”

 

“Hàn Nguyệt không được, nó quá nóng tính. Tôi có một đứa cháu gái trông giống Tiểu Long Nữ… Hiện giờ Hàn Nam Hoa, Mã Gia Thành, Đỗ Thiên Hổ đều xông tới nắm tay và bày †ỏ cảm ơn với Diệp Phi.

 

“Làm gì thế? Làm gì thế hả?”

 

“Diệp Phi là người đàn ông của tôi, đã ký thỏa thuận rồi nên các người cũng không thể làm loạn”

 

Nghe thấy đám Hàn Nam Hoa cảm ơn Tạ Diệp Phi, sau đó còn nhắc đến chuyện quan trọng cả đời thì Tống Hồng Nhan vội vàng chen vào kéo cánh tay Diệp Phi lại.

 

Nhìn thấy Tống Hồng Nhan căng thẳng về chuyện Diệp Phi như vậy, đám Đỗ Thiên Hổ cười lên ha hả.

 

Tống Hồng Nhan lại nhìn Độc Cô Thương: “Độc Cô Thương, cảm ơn cậu”

 

Đám Đỗ Thiên Hổ cũng rối rít ngỏ lời cảm ơn với cậu ta.

 

Độc Cô Thương không trả lời, sắc mặt cậu ta hờ hững đứng sau lưng Diệp Phi.

 

Cậu ta ra chiến đấu không phải vì Trung Hải, mà là vì bảo vệ Diệp Phi, cho nên cậu ta không cần đám người Tống Hồng Nhan cảm ơn.

 

Đám Đỗ Thiên Hổ cười cười cũng không tức giận, vì Độc Cô Thương có tư cách kiêu ngạo.

 

“Đây là người anh em tôi mới quen, cậu ấy không giỏi ăn nói, mong mọi người thứ lỗi”

 

Diệp Phi cười lên tiếng: “Nhưng mọi người cũng không cần cảm ơn đâu, đều là người một nhà cả”

 

“Vả lại loại người như Tật Điện không đáng để nhắc tới”

 

Cô bé Channel đi tới cửa, nghe vậy tỏ ra xem thường: “Cáo mượn oai hùm”

 

Dưới cái nhìn của cô bé thì Diệp Phi không có tài năng gì, anh chỉ biết ỷ vào Độc Cô Thương mà còn cố ý nói Tật Điện không đáng để nhắc tới à?

 

Cô bé đang định quát mắng gì đó nhưng lại bị người phụ nữ mặc sườn xám lôi đi.

 

Đỗ Thiên Hổ nghe vậy cười to: “Dù là thế nào thì mọi người đều phải cám ơn cậu cẩn thận”

 

“Nếu như hôm nay hai người không xuất hiện, vậy chúng tôi không chỉ không ngăn nổi Tật Điện mà còn mất luôn tất cả”

 

“Diệp Phi, cậu không chỉ có có ơn cứu mạng với chúng tôi, mà cậu còn có công lớn với Trung Hải.”

 

“Chúng tôi đều quyết định… Đỗ Thiên Hổ trực tiếp vung tay lên, Hàn Nguyệt lập tức móc ra một cái hộp nhỏ.

 

Mở hộp ra thì thấy bên trong có một huy chương trong suốt mỏng như cánh xe.

 

Đỗ Thiên Hổ lấy huy chương ra rồi trực tiếp để trên ngực Diệp Phi: “Diệp Phi, từ giờ trở đi cậu sẽ là hội trưởng của Vân Đỉnh Hội…”

 

Vân Đỉnh Hội là nơi cao cấp nhất của Trung Hải, các thành viên đều bị giới hạn ở Nhất Môn Nhị Hổ Tam Tài Thần, bao gồm cả Tống Hồng Nhan.

 

Hội trưởng là đại diện cho người đứng đầu Trung Hải.

 

Dù là Thiên Hổ lệnh hay là thẻ Chu Tước, đều chỉ có thể ra lệnh cho một phe, mà hội trưởng Vân Đỉnh Hội có thể huy động toàn bộ tài nguyên của Trung Hải.

 

Đám Đỗ Thiên Hổ và Hàn Nam Hoa để Diệp Phi lên làm hội trưởng, mang ý nghĩa từ nay về sau Diệp Phi sẽ đứng đầu Trung Hải.

 

Chỉ cần Diệp Phi muốn, anh có thể chi phối sự phát triển của toàn bộ Trung Hải bất cứ lúc nào.

Đọc truyện chữ Full