DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 544

Chương 544:

 

“Mau, mau gọi cho Brook, gọi cho Brook đi!” Hoắc Tử Yên đẩy trợ lý Để tóc mái ra, vội vàng lao về phía phòng của bố mình.

 

Không lâu sau, cô ta thấy Hoắc Thương Ẩn, người bố xưa nay luôn cao ngạo của cô, nay lại cuộn người lại mà run lẩy bẩy như một con dê con. Ông ta đau đến mức xanh cả mặt mày, ngay cả nói cũng không nói nên lời. Hai bác sĩ gia đình vừa chạm vào ông ta thì ông ta càng thấy khó chịu hơn nữa.

 

“Bố ơi, bố, bố sao vậy?” Hoắc Tử Yên đỡ lấy vai của bố mình, trên khuôn mặt đẹp đầy sự nôn nóng. Cô ta lo lắng hỏi: “Bố làm sao thế?”

 

“Đau, đau quá, tim như bị dao cắt..” Hoắc Thương Ẩn nặn ra một câu một cách khó khăn, sau đó ông ta không thể lên tiếng nữa, cả người cứ run rẩy không ngừng, còn lấy tay che ngực nữa. Trông ông ta như bị ai đâm vào tim vậy.

 

“Rốt cuộc bố tôi sao vậy? Ông ấy bị gì?’ Hoắc Tử Yên quay đầu hét về phía hai bác sĩ gia đình: “Sao đột nhiên ông ấy lại biến thành như vậy?”

 

“Cô Tử Yên, chúng tôi cũng không biết” Hai tên bác sĩ gia đình đổ mồ hôi như suối: “Vừa rồi ông Thương Ẩn còn rất khỏe mạnh, không hiểu sao uống thuốc xong thì đột nhiên quy xuống”

 

Hoắc Tử Yên lạnh lùng quát: “Có phải thuốc có vấn đề không?”

 

Bác sĩ gia đình vội vàng đáp lại: “Thuốc này lâu nay ông Thương Ẩn luôn dùng, hoàn toàn đều là thuốc trị nhức đầu cho người già, không có vấn đề gì đâu”

 

Ông ta biết mình phải giải thích rõ, nếu không thì có khả năng hai người họ sẽ trở thành hung thủ giết người, lúc đó không chết cũng phải da.

 

“Vậy tại sao ông ấy lại biến thành như vậy?” Hoắc Tử Yên thấy bố mình càng ngày càng khó chịu thì cũng hoảng hốt theo: “Nhanh, nhanh gọi cho Brook đi.”

 

Nhà họ Hoắc thuê rất nhiều bác sĩ nhưng cô ta chỉ tin tưởng vào Brook.

 

Trợ lý Để tóc mái chạy vào reo lên: “Thưa cô, anh Brook đã tới rồi”

 

Hoắc Tử Yên mừng rỡ như điên, vội nói: “Mau, mau mời vào…

 

Không lâu sau, mười mấy người ngoại quốc đi vào phòng, nhanh chóng tiến hành chữa trị cho Hoắc Thương Ẩn.

 

Sau khi được tiêm mấy mũi thuốc, tình hình của Hoắc Thương Ẩn đã không còn nguy kịch, ông ta lấy bàn tay đang che ngực ra, cơn đau đớn cũng đã tan đi hơn nửa, chẳng qua có một vài chỗ trên áo quần bị siết mạnh đến nỗi rách ra, cho thấy vừa rồi ông ta đã phải chịu đựng một cơn đau đáng sợ thế nào…

 

Thấy bố mình không còn gặp nguy hiểm nữa, Hoắc Tử Yên mới thở phào nhẹ nhõm.

 

“Ba ngày đau tim, năm ngày hộc máu, bảy ngày liệt cả người, mười ngày xuất huyết não, nửa tháng sau chết… Trong lúc Brook và đội ngũ bác sĩ bận rộn chữa trị cho bệnh nhân, Hoắc Tử Yên đang sốt ruột đi đi về về bên ngoài chợt nhớ tới những lời của Diệp Phi khi ở đại sảnh vào ngày hôm đó.

 

Lúc ấy cô ta cho rằng Diệp Phi đang nguyền rủa bố cô ta, không ngờ hôm nay ông ấy thật sự lên cơn đau tim.

 

Mặc dù cô ta cảm thấy Diệp Phi không đáng tin cậy, nghĩ anh chẩn đoán ra được bệnh tim cũng có thể chỉ là trùng hợp, nhưng cân nhắc đến tính mạng của bố mình cùng với biểu hiện của Diệp Phi khi cứu cô bé ấy… cii ta vẫn cho Diệp Phi một cơ hội, dẫu sao lo trước khỏi hoạ vẫn tốt hơn.

 

“Lý Thanh Viện, cô gọi điện cho Đường Nhược Tuyết đi”

 

Hoắc Tử Yên dừng bước, chiếc cằm tinh xảo nâng lên, ánh mắt thanh lãnh nhìn trợ lý để tóc mái: “Nói cho cô ta biết, nể mặt cô ta, tôi cho Diệp Phi một cơ hội để nịnh hót nhà họ Hoắc…”

 

Vào buổi sáng hôm sau, Diệp Phi mới vừa mở cửa để chuẩn bị đón bệnh nhân vào khám thì thấy có bốn năm chiếc xe hơi đang chạy tới, một cách rất kiêu căng, tiếng gầm rú của động cơ làm ù hết cả tai.

 

Khi Diệp Phi ngẩng đầu lên nhìn lại, anh thấy cửa xe mở ra, sau đó là năm sáu người đàn ông khôi ngô bước xuống, trong đó còn có một người da đen mặc đồ tây, đeo kính râm, trông vô cùng chuyên nghiệp.

 

Tiếp đó lại có một người phụ nữ xinh đẹp xuống xe, mặc chiếc váy đầm trắng tinh, đeo kính gọng vàng nhìn rất tri thức và khí thế. Đó chính là Lý Thanh Viện, trợ lý của Hoắc Tử Yên.

 

“Phòng khám Huyền Hồ Cư?” Lý Thanh Viện nhìn thoáng qua bảng hiệu, trong ánh mắt có sự chê bai: “Là chỗ này à?”

 

Cô ta còn nhẹ nhàng che miệng mũi lại, làm ra vẻ khó chịu với mùi thuốc Bắc. Lúc này, trong lòng cô ta cực kì bất mãn với Đường Nhược Tuyết.

 

Nếu Đường Nhược Tuyết không từ chối lời cầu xin của cô Tử Yên thì sao cô Tử Yên lại cử cô ta đi mời Diệp Phi được chứ? Như vậy thì cô ta đã không phải tới cái nơi hỗn loạn tạp nham này rồi.

 

Trong lúc suy nghĩ, Lý Thanh Viện dẫn một nhóm người đi vào phòng khám Huyền Hồ Cư.

 

Hoàng Thiên Kiều và những người khác cho rằng đối phương đến đây để nhờ khám bệnh nên không cản trở, ngược lại còn phát số thứ tự chín mươi chín cho cô ta “Cái gì đây?” Lý Thanh Viện nhìn dãy số của mình rồi vò nó thành một cục và vứt xuống đất. Cô ta liếc mắt nhìn Diệp Phi đang xem bệnh cho người khác, nói một cách ngang ngược kiêu ngạo: “Diệp Phi kia, cô Tử Yên quyết định cho anh một cơ hội để nịnh hót, anh nhanh thu xếp đồ đạc rồi cùng chúng tôi qua căn biệt Đào Hoa số 3 xem bệnh cho ông Thương Ẩn đi”

Đọc truyện chữ Full