DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 584

Chương 584:

 

Hổ Nựu cũng được tính là một người đẹp, lúc không tỏ ra hung dữ thì đẹp lắm nên hai người ra khỏi phòng lập tức thu hút được ánh mắt của rất nhiều bệnh nhân đang ngồi chờ.

 

Mọi người đều tò mò cô gái xinh đẹp này là ai, tại sao lại thân thiết với Diệp Phi như thế.

 

Có mấy người đến tái khám nhớ tới Tống Hồng Nhan, Đường Nhược Tuyết và Công Tôn Thiến rồi tự động cập nhật thông tin rằng Diệp Phi lại có thêm một người phụ nữ nữa là Hổ Nựu.

 

Thần y Diệp Phi này giỏi chữa bệnh là một chuyện nhưng trình tán gái cũng không thua kém gì ai, anh ta nghĩ tới mấy người vẫn còn độc thân được không vậy trời?

 

Có rất nhiều bệnh nhân hâm mộ rồi lại ghen tị nhìn Diệp Phi.

 

Bọn Hoàng Tam Trong đứng rất xa, bọn họ còn chẳng dám đi tới chào hỏi nữa là buông lời trêu chọc.

 

Diệp Phi cười giả lả: “Cô Sở Tinh đi thong thả nhé, có thời gian rảnh thì tới chơi nha”

 

“Vội vã đuổi tôi đi như thế ư? Không được, tôi phải để lại chút kỉ niệm, ghi lại dấu ấn của mình chứ”

 

Hổ Nựu đang định rời khỏi phòng khám thì chợt nhớ ra một chuyện rồi giơ tay trái lên, cô ta dễ dàng nắm lấy cổ tay Diệp Phi rồi lập tức há miệng cắn.

 

“Ôi trời đất quỷ thần ơi!” Diệp Phi không kịp né đi nên bị cô †a căn thật mạnh, buột miệng hét lên.

 

Hổ Nựu căn cực kì mạnh, chẳng mấy chốc đã để lại hai hàng dấu răng đều tăm tắp đỏ ửng lên và suýt chút nữa là rách da, chắc chắn phải tốn đâu đó mười ngày nửa tháng gì mới hết được.

 

Diệp Phi không thể đánh phụ nữ được nên đành phải mếu máo khóc không ra nước mắt chấp nhận.

 

Vấn đề ở đây là bệnh nhân cùng với người nhà chạy tới hóng hớt lại đứng nhảy nhót hoan hô.

 

“Hay!”

 

“Cắn hay lắm!”

 

“Cắn thêm mấy cái nữa đi!”

 

“Một chân đạp tận mấy thuyền, tốt nhất là căn chết tên bạc tình bạc nghĩa này luôn đi…”

 

Danh tiếng của Diệp Phi xuống dốc không phanh như thế.

 

Khó lắm mới tiễn được vị thần Hổ Nựu đi, Diệp Phi vào trong nhà lấy cồn rửa vết cắn rồi chỉ kịp mắng Hổ Nựu là cún con thì đã thấy túi xách của Đường Nhược Tuyết run lên.

 

Bấy giờ anh mới nhớ ra mình quên chưa đưa cái túi này cho Đường Nhược Tuyết.

 

Diệp Phi muốn nhờ Lưu Phú Quý trả nó về nhưng điện thoại cứ rung lên mãi, anh lo công ty có việc gì đó quan trọng cần tìm nên mở túi xách lấy điện thoại di động ra xem.

 

Trong lúc lấy tra anh đã nhỡ chạm vào nút nghe máy, chẳng mấy chốc tiếng gào thét của Lâm Thu Linh đã vang lên bên tai Diệp Phi: “Nhược Tuyết, sao cả ngày hôm qua con không trả lời tin nhắn mà cũng không chịu nghe điện thoại thế hả? Trong mắt con còn người mẹ này không đấy?”

 

“Nhà dì bảy từ Long Đô xuống đây, năm giờ rưỡi chiều nay xe tàu điện ngầm sẽ vào trạm nhưng bố với mẹ có việc bận không thể ra đón được”

 

“Con tan làm sớm xíu để đón bọn họ đến biệt thự Hoa Đào số một đi…”

 

Đối mặt với sự tấn công liên tục của Lâm Thu Linh, Diệp Phi tắt máy liền ngay và lập tức không hề do dự.

 

Sau đó anh lấy mấy loại thuốc đông y, mua ít cháo ngô rồi xách chiếc túi đi tới biệt thự nhà họ Đường, Đúng như anh đã đoán, Đường Nhược Tuyết mặt mũi bầm dập không hề đến công ty đi làm mà đang ngồi trong phòng khách bận rộn với chiếc máy tính xách tay.

 

Thấy Diệp Phi xuất hiện, cô hơi giật mình ngạc nhiên rồi ánh mắt lập tức trở nên hiền hòa, miệng lại hừ lạnh: “Anh tới đây làm cái gì? Anh không thèm quan tâm tới sự sống chết của tôi nữa rồi cơ mà?”

 

Rõ ràng cô ta đang thấy rất vui nhưng từ đầu đến cuối vẫn không bỏ được cái tôi của mình xuống.

 

“Em cầm tỉnh con chó hả, thích là há miệng cắn người.”

 

Diệp Phi vặn lại không hề nhân nhượng, sau đó anh đặt đồ lên bàn: “Đưa phần cháo ngô này đến cho em cùng với mấy thang thuốc đông y, tiện thể mang túi xách đến trả lại cho em”

 

“Tốt bụng giúp đỡ em hết lòng thế mà em lại không cảm ơn lấy một tiếng, đã thế còn tỏ thái độ lồi lõm thế hả?”

 

Diệp Phi đưa túi cho Đường Nhược Tuyết.

 

Thấy thế, nụ người trên môi Đường Nhược Tuyết hiền lành hơn rất nhiều nhưng giọng điệu vẫn kênh kiệu và khó chịu lắm: “Tôi đâu có mướn anh làm giúp đâu mà…

 

Diệp Phi tức giận lên tiếng: “Nói thêm một tiếng nữa thôi tôi sẽ mang tất cả những thứ này đi đấy”

 

Đọc truyện chữ Full