DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 600

Chương 600:

 

Diệp Phi cười nhạt: “Anh còn nhéo Giang Thế Hào đến chết được thì còn sợ Đường Thi Yến sao?”

 

“Cô ta là cháu gái quý báu của trưởng phòng Đường Hy Phụng của chúng ta đấy”

 

Đường Nhược Tuyết khế nói: “Anh không mạnh nhưng mối quan hệ cũng không nhỏ, tuy nhiên cũng đừng chủ quan”

 

Họ vốn là người có quan hệ trực tiếp, sau sự kiện núi Vân Đỉnh, họ được Đường Bình Phàm đưa vào nhánh thứ mười ba và cũng là nhánh yếu nhất, đồng thời phong Đường Hy Phụng làm chủ nhà.

 

Diệp Phi thở dài: “Mười ba nhánh của Đường Môn phái thật sự không nhỏ”

 

Anh tự hỏi, khi nào anh mới có thể có nhiều con cháu như vậy…

 

Sau khi từ công ty Thiên Đường trở về đến Kim Chi Lâm, Diệp Phi vốn dĩ muốn chợp mắt một chút, tiếc rằng bệnh nhân còn quá nhiều, anh chỉ có thể tiếp tục tiếp nhận bệnh nhân khám bệnh.

 

Bận rộn cả nửa ngày, Diệp Phi uống mấy ngụm trà, cứ như vậy không dừng lại, mãi đến chập choạng tối bệnh nhân mới ra về hết.

 

Anh định để Tôn Bất Phàm đóng cửa lại, thì nhìn thấy một người đàn ông lẳng lặng đi đến trước cửa, dáng vẻ rất cao, mặt mũi gầy gò, đội một chiếc mũ màu đen.

 

Da trắng, là đặc điểm lớn nhất của anh ta, màu da đó, gần như còn trắng hơn cả Đường Kỳ Kỳ, chỉ cần nhìn thấy trong nháy mắt, sẽ rất khó mà có thể quên được.

 

“Thưa anh, anh muốn khám bệnh à?”

 

Tôn Bất Phàm xoa xoa đầu, vẻ mặt tươi cười đón tiếp: “Ngồi xuống đây ạ”

 

Người đàn ông da trắng vô cùng bình tĩnh, không đáp lại lời nói của Tôn Bất Phàm, thay vào đó cho hai tay ra sau lưng mắt nhìn qua Kim Chi Lâm một vòng.

 

Sau đó, ánh mắt của anh ta rơi vào Diệp Phi, anh ta liếc mắt một cái liền đi tới.

 

Tôn Bất Phàm muốn Diệp Phi được nghỉ ngơi: “Thưa anh, sư phụ của tôi đã mệt cả một ngày rồi, hay là để tôi xem bệnh giúp anh?”

 

Người đàn ông da trắng không quan tâm, ngồi thẳng xuống trước mặt Diệp Phi, sau đó vươn tay nhàn nhạt nói: “Vẫn là anh đi”

 

Tôn Bất Phàm muốn nói điều gì đó, nhưng Diệp Phi đã nhẹ nhàng xua tay ngăn cản.

 

“Được rồi, vị đại ca này, để tôi khám cho anh”

 

Mặc dù Diệp Phi cảm thấy người đàn ông này có chút kỳ lạ, hơn nữa còn mang đến cho người ta một hương vị nữ tính khó tả, nhưng anh vẫn tôn trọng quyền riêng tư của bệnh nhân và không hề tỏ ra tò mò, thắc mắc.

 

Diệp Phi duỗi ra ba ngón tay ra, đặt trên cung mạch của người đàn ông trắng trẻo đó, sau đó anh khẽ nhắm mắt lại.

 

Không tới ba mươi giây, Diệp Phi kinh ngạc mở to đôi mắt, đưa mắt nhìn về phía người đàn ông da trắng.

 

Người đàn ông da trắng ấy không phát ra bất kỳ câu hỏi nào, mà đưa đôi mắt thích thú nhìn về phía Diệp Phi.

 

Diệp Phi hít một hơi thật sâu, nhưng cũng không nói gì, hơn nữa còn nhắm chặt hai mắt, chẩn đoán lại mạch tượng.

 

Trong lòng của Tôn Bất Phàm khẽ thở dài, vẻ mặt nghiêm nghị hơn một cách khó hiểu.

 

Với y thuật của Diệp Phi, bình thường anh chỉ mất có mười giây là có thể tìm ra được tình trạng bệnh của bệnh nhân, nhưng hôm nay lần đầu tiên anh phải kiểm tra mạch tượng đến hai lần.

 

Căn bệnh của người đàn ông da trắng này chắc phải vô cùng kì lạ rồi.

 

Lại là ba mươi giây sau, Diệp Phi mở mắt ra, nhấc ngón tay ra khỏi người đàn ông da trắng, sau đó đứng dậy, chắp tay cúi đầu cười ối Thì ra là tiền bối đã tới, thất lễ thất lễ”

 

Tôn Bất Phàm sửng sốt, tiên bối gì vậy?

 

Không ngờ người đàn ông da trắng này cũng là một bác sĩ?

 

Hôm nay đến là để gây thù sao?

 

“Bác sĩ nhỏ, ý của anh là gì?”

 

Nghe được lời nói của Diệp Phi, người đàn ông da trắng nheo mắt lại, che giấu sự kinh ngạc, sau đó thờ ơ cười: “Tôi không hiểu rõ ý của anh. Vẫn mong bác sĩ nhỏ nói rõ.”

 

Anh ta vẫn ngồi trên ghế: “Vậy rốt cuộc bệnh của tôi là gì?

 

“Tiên bối mạch tượng nhẹ nhàng, âm dương bổ trợ cho nhau, sáu mươi tuổi, mà khí huyết giống như người ba mươi tuổi. Thân thể được coi là thích hợp với tuổi”

Đọc truyện chữ Full