DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 630

Chương 630:

 

“Vút rít vù —” Ông lão chợt quát một tiếng, dao găm đột nhiên phóng ra ba con dao khác, từ nhát này đến nhát khác, gần như sắp đâm chết Diệp Phi ngay tại chỗ.

 

Chỉ là Diệp Phi vừa bay vừa phóng, nhìn có vẻ như lực bất tòng tâm, nhưng từng đợt đều mau chóng né được đòn của đối phương.

 

Ông lão này sức lực vô cùng mạnh, Diệp Phi chờ ông ấy hao tổn bớt sức lực mới thực sự ra chiêu.

 

“Vèo!”

 

Đúng lúc này, một luồng ánh sáng màu bạc lướt qua, ập vào vách tường, rồi thêm một phát bay vút lên trời, sau đó mượn lực tiếp tục vút lên, rồi lại sau đó lao xuống ông lão.

 

Kiếm dựa thế người.

 

“Vụt”

 

Một luồng ánh sáng đen bay ra, theo tiếng rít chói tai của kiếm, một phát đâm về phía yết hầu ông lão.

 

Một phát trúng đích.

 

Sắc mặt của ông lão chợt tái nhợt, hai chân vốn đang đè ép và công kích Diệp Phi, chợt lùi về sau vài bước.

 

Cáng dao trong phút chốc lui về phòng thủ.

 

“Bùm!”

 

Sắc đen mang theo sự hiếu chiến lan trải ngập trời, rồi từ trên trời xà xuống, dùng hết sức lực đâm đến ông lão.

 

“Leng keng!

 

Ông lão mới vài phút trước còn tinh tường sắc bén, giờ tự dưng cứng đờ ra đó, đôi tay chân dùng chút sức lực còn lại cố tạo ra chút ít công kích yếu ớt, khiến mặt đất vỡ vụn.

 

Độc Cô Thương cũng đã bắn ra rồi.

 

Ông ta bắt đầu thở gấp rút, miệng và các khớp đau nhứt như tháo ra ráp lại, cả cơ thể tự hồ như sắp tan rã.

 

Chỉ có điều rất nhanh sau đó ông ta đã có thể tự ổn định lại cơ thể, máu huyết trào ngược cũng bắt đầu bình ổn lại.

 

“Rít ——” Không đợi Độc Cô Thương tiếp tục công kích, ông ta liền chuyển bước chân, cả cơ thể trong giây phút đó bị bắn ra xa hơn mười mét.

 

Bay lên đập xuống vài hồi, bóng dáng của ông ấy càng trở nên mơ hồ.

 

Rồi một âm thanh ảm đạm và bén nhọn vang lên.

 

“Diệp Phi, khó trách sao mày lại giết được con trai tao!”

 

“Thì ra ông và Độc Cô Thương đều là cao thủ Huyền Cảnh”

 

“Mấy người cứ chờ đó, hôm nay chỉ mới là sự khởi đầu…..” Vừa nói xong câu đó, bóng dáng của ông lão cũng phóng ra ngoài được, biến mất trong biển người mênh mông…… Diệp Phi thần sắc lạnh lẽo: “Giang Hóa Long*?”

 

*Một nhân vật thời nhà Thanh Đối với thân phận của đối phương anh rất bất ngờ, càng không ngờ rằng, Giang Hóa Long lại chơi trò ám sát như vậy, lại còn đóng giả ông lão bệnh hoạn nữa.

 

Độc Cô Thương muốn đuổi theo, Diệp Phi đưa tay ngăn lại: “Đừng đi, đuổi không kịp đâu, mà cho dù có đuổi kịp, cậu cũng không thắng được ông ta”

 

Từ những biểu hiện thực lực vừa rồi của Giang Hóa Long, trừ phi Diệp Phi và Độc Cô Thương cùng liên thủ, nếu không sẽ rất khó giết chết được Giang Hóa Long.

 

Anh có hơi hối hận, sớm biết lão đầu này là Giang Hóa Long, khi nấy đã đồng loạt ra tay rồi.

 

Ánh mắt của Độc Cô Thương vẫn mang sắc đạm mạc: “Tôi có thể hoán đổi với hắn”

 

Vì sự an toàn của Diệp Phi, đồng vu quy tận hắn cũng không sợ.

 

“Không được phép nói mấy câu ngủ xuẩn thế này”

 

Diệp Phi đưa tay bắt mạch cho Độc Cô Thương, phát hiện không có gì trở ngại: “Trong mắt tôi, mười Giang Hóa Long, cũng không bằng một mình cậu.

 

“Cậu nghỉ ngơi trước một chút đi, gọi Lưu Phú Quý lái xe tới, tôi đợi chút nữa dẫn Tô Tích Nhi cũng về Kim Chỉ Lâm”

 

Giang Hóa Long vẫn đang quanh quẩn đâu đây, Diệp Phi không muốn Tô Tích Nhi trở thành một con át bài, nên quyết định đưa cô đi nơi khác.

 

Độc Cô Thương xoay người đi làm việc.

Đọc truyện chữ Full