DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Danh Môn Chí Ái
Chương 44: Xin anh, đừng cho người khác nhìn

Editor: Quỳnh Nguyễn

Danh Khả bị Dật Thang mang về đưa đến trong lòng Bắc Minh Dạ, bị dọa không chỉ là một người Danh Khả, liền ngay cả Bắc Minh Tuân cùng Thang Phỉ Phỉ cũng đều mắt choáng váng.

Bắc Minh Tuân là không nghĩ tới cô gái bên cạnh này thật sự kháng cự đại thiếu gia kiêm tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc giá trị con người ngàn triệu, cô thật sự chán ghét cùng sợ hãi Bắc Minh Dạ, không có một chút giả dối.

Anh nhìn người nhiều năm như vậy, đánh giá còn không đến mức nhìn lầm một tiểu nha đầu như vậy.

Để cho Đế thiếu nhìn tới, đây là một cái mộng bao nhiêu cô gái vĩnh viễn không thể thực hiện, cô cư nhiên thật sự không muốn!

Mặc dù tiếp tục đợi ở chỗ này có phần không quá thiện lương, nhưng anh thật có hứng thú như thế, không, là có rất nhiều rất nhiều hứng thú, muốn nhìn Bắc Minh Dạ chưa bao giờ trầm mê trên việc này liền ngay cả mỹ nữ đưa lên cửa cũng có thể nhẫn tâm cự tuyệt rốt cuộc muốn dùng cái dạng thủ pháp gì đi bắt buộc một tiểu nha đầu.

Bắt buộc... Hai chữ này, thiệt tình làm cho người ta khó mà tin được nha!

Bất quá... Ánh mắt của anh xuyên thấu qua hai người rơi vào cô gái phía sau Bắc Minh Dạ, một đôi mắt đẹp cháy sáng lửa giận gắt gao nhìn chằm chằm Danh Khả vây ở trong ngực Bắc Minh Dạ, cô gái này là lai lịch gì?

Cùng nữ nhân bình thường muốn tiếp cận bọn họ hương vị không sai biệt lắm, chính là tuổi tựa hồ không lớn, nhiều lắm lớn hơn một hai tuổi so với Danh Khả, vừa rồi cô cùng Dạ ở trong này...

Kích động như thế liền ngay cả anh đều phải hoài nghi, nếu vừa rồi bọn họ không có xông tới, chuyện tốt bọn họ là có phải thành rồi hay không?

Nhưng mà Dạ chưa bao giờ sẽ thả một loại nữ nhân này tiến vào văn phòng của anh, càng đừng nói làm loại chuyện này tại chỗ làm việc, việc hôm nay này, phía trước phía sau hai cô gái, thật sự để cho anh vạn phần rung động.

"Bắc Minh tiên sinh..." Thang Phỉ Phỉ rốt cục vẫn lại là nhịn không được đi đến trước mặt Bắc Minh Dạ, cắn môi nhìn nam nữ dây dưa cùng một chỗ, đáy mắt tất cả đều là ủy khuất: "Tiên sinh, cô ấy..."

"Cũng như cô." Mặc dù Bắc Minh Dạ không nhìn cô ta, nhưng vẫn lại là bớt thời giờ trả lời vấn đề của cô ta, tính nhẫn nại tốt như vậy, lại khiến Bắc Minh Tuân nhất thời mắt choáng váng: "Đêm nay tôi muốn cô ấy bồi, cô về trường học về trước."

"Tiên sinh..." Thang Phỉ Phỉ là nghìn vạn lần không muốn, rất không dễ dàng mới bắt đến cơ hội thân cận cùng anh tốt như vậy, hiện tại, làm sao có thể cứ như vậy rời khỏi?

Loại kẻ có tiền giống bọn họ này nếu như không thể thừa sắt còn nóng cùng anh tốt, chuyển thân anh sẽ quên cô ta rồi.

Hôm nay Bắc Minh Dạ tựa hồ thật sự nhẫn nại mười phần, đưa tay hướng hộp danh thiếp trên bàn công tác tìm kiếm, ngón tay thon dài cầm một tấm danh thiếp đưa cho Thang Phỉ Phỉ: "Phương diện chọn lựa diễn viên tôi giao cho bọn họ."

Anh rũ mắt nhìn Danh Khả lại còn vùng vẫy trong ngực anh thủy chung không thoát, môi mỏng gợi lên: "Mang theo danh thiếp của tôi theo chân xã trưởng bọn họ nói, anh ta liền biết an bài nhân vật cho cô."

Thang Phỉ Phỉ tiếp nhận danh thiếp, mặc dù thái độ Bắc Minh tiên sinh hiền lành có phần ra ngoài dự kiến của cô ta, nhưng cô vẫn lại là không dám quá làm càn ở trước mặt anh.

Đem danh thiếp như trân bảo thu vào, thanh âm của cô ta cũng ôn nhu: "Vừa rồi tiên sinh nói tôi có thể đi Đế Uyển chơi đùa..."

"Có rảnh liền đến, Khả Khả cũng thường xuyên tới, có thể cùng nhau làm bạn." Anh nói.

"Tôi biết rõ." Thang Phỉ Phỉ lập tức mặt mày hớn hở, nhìn Danh Khả, oán niệm đáy mắt cũng nháy mắt nhạt đi không ít: "Khả Khả, vậy thời điểm cậu đi liền kêu tớ, chúng ta cùng đi."

Bộ dáng kia như là nói với cô, sau này các cô cùng đi hầu hạ Bắc Minh Dạ, cùng nhau làm nữ nhân của anh.

Trong lòng Danh Khả nhất thời khó chịu, cũng không phải bởi vì Bắc Minh Dạ có những nữ nhân khác, người đàn ông giống như anh, nữ nhân bên người không 100 cũng có 99.

Cô không vì loại chuyện này sinh khí, chỉ là cảm thấy bi ai vì chính mình, càng không muốn giống như Thang Phỉ Phỉ, cam tâm tình nguyện trở thành đồ chơi dưới thân người đàn ông.

Thấy cô không để ý tới mình, sắc mặt Thang Phỉ Phỉ lại khó coi, bất quá có Bắc Minh Dạ hứa hẹn tâm tình cô ta vẫn lại là tốt lắm.

Cáo biệt cùng Bắc Minh Dạ mới dẫm xuống giày cao gót bước tiếp bước nhỏ rời khỏi gian phòng làm việc này.

"Buông." Chờ Thang Phỉ Phỉ rời khỏi, Danh Khả rốt cục nhịn không được mở miệng phản kháng nói: "Buông ra."

"Cô ta đi rồi cô mới khiến cho tôi buông ra, có thể làm kiêu chút hay không?" Lời nói Bắc Minh Dạ lành lạnh, rơi vào trên mặt trên cổ cô, lại khiến cả người cô băng lãnh vài phần.

Danh Khả cắn môi, vừa rồi anh đang nói chuyện cùng Thang Phỉ Phỉ, cho dù cô một mực vùng vẫy anh cũng không đếm xỉa tới cô.

Cánh tay dài kia chỉ cần hướng trên eo cô đã làm cô tránh không được, cô chạy không khỏi vận mệnh bị anh giam cầm, vẫn đều đã chạy không khỏi!

"Đừng quên trước cô đáp ứng cái gì." Mặt mày Bắc Minh Dạ vẫn lại là tốt như vậy, ý cười khóe môi cũng đẹp làm cho người ta không nghĩ qua là sẽ hãm sâu trong đó không thể tự thoát ra được, nhưng, trong lời nói băng lãnh, Danh Khả lại nghe được rõ ràng.

Thân thể cô cứng đờ, tất cả động tác phản kháng nhanh chóng ngừng lại, chỉ kéo vạt áo của anh, cơ hồ hao hết tất cả lực khí dùng lực níu chặt.

Bắc Minh Dạ lại không để ý đến cô, ánh mắt rơi vào trên người Bắc Minh Tuân dựa bên cạnh cửa xem kịch vui: "Muốn nhìn?"

Bắc Minh Tuân nhún vai: "Nếu anh không ngại."

Anh ta là muốn nhìn a, thực muốn nhìn một chút rốt cuộc là anh như thế nào bắt buộc một nữ hài tử, loại chuyện này sẽ rơi vào trên người Bắc Minh Dạ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh ta nhất định sẽ không tin tưởng.

"Không cần!" Danh Khả vốn đã ngừng vùng vẫy nghe được đối thoại bọn họ nhất thời lại điên cuồng từ chối: "Tôi không cần, Bắc Minh Dạ tôi không cần!"

Hai giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống cô thân thể cô run rẩy, khàn giọng khóc ròng nói "Tôi không cần... Tôi không cần! Anh giết tôi, Bắc Minh Dạ anh giết tôi đi!"

Vừa rồi một màn Thang Phỉ Phỉ lõa thân thể bị bọn họ thấy không ngừng quanh quẩn trong đầu, nếu để cho cô cũng sống hèn mọn như vậy, loã lồ thân thể ở trước mặt mọi người, cô tình nguyện chết, cô chết cũng không cần!

Giãy giụa không thoát kiềm chế của anh, cô bỗng nhiên cắn môi, đem đầu xinh xắn dùng lực hướng bàn gỗ va vào.

"Ầm" một tiếng, lần này bị đâm cho thật sự không nhẹ, một tiếng vang thật lớn, trên trán cô nhất thời tràn ra máu tươi, tốc độ máu chảy hoàn toàn là không thể vãn hồi.

"Không cần... Đừng cho người nhìn, không cần..." Thanh âm Danh Khả đã khẽ cơ hồ làm cho người ta nghe không được, nhưng, hai người ở đây tính cả Dật Thang nghe được tiếng vang từ bên ngoài xông tới cũng có thể nghe được rõ ràng.

Bắc Minh Tuân hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ kích động như vậy, anh ta nói muốn nhìn cũng bất quá là muốn nhìn một chút thủ đoạn Dạ bắt buộc nữ hài tử mà thôi, không có thật sự muốn xem bọn họ trình diễn người thật a! Cô thật sự hiểu lầm rồi.

Liền ngay cả Bắc Minh Dạ cũng không nghĩ tới cô gái vẫn dịu ngoan như thế bỗng nhiên lại có dũng khí lớn như vậy, tìm chết! Chính là một đại nam nhân cũng không có lá gan này.

Anh nên bội phục can đảm của cô, hay là mắng cô ngu xuẩn? Anh đường đường tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc cho dù lại hoang đường cũng không có khả năng thật sự trình diễn cái loại tiết mục này ở trước mặt người khác.

Người đàn bà ngu xuẩn này! Còn vì một cái nói đùa như vậy tìm cái chết sao?

Đọc truyện chữ Full