DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Danh Môn Chí Ái
Chương 47: Tôi cảm thấy anh rất thích cô

Editor: Quỳnh Nguyễn

Một ngày này trên cơ bản Danh Khả đều đã ngủ, vì giảm bớt đau đớn của cô, bác sĩ Dương cho cô một chút thành phần thuốc ngủ trong thuốc, cho nên cả ngày cô đều ngủ cực kỳ say.

Vào đêm, người rốt cục thức dậy, lần này tỉnh lại, cực kỳ rõ ràng miệng vết thương cảm giác tốt hơn nhiều so với trước, trên cơ bản không còn đau nữa, chỉ là cảm giác có phần tê dại ngứa ngứa.

Bắc Minh Dạ lại vẫn đang làm việc, bận như vậy, ngay cả cô thức dậy cũng không biết.

Nhìn bóng lưng dày rộng kia, Danh Khả cũng không biết trong lòng mình suy nghĩ cái gì, hận anh, sợ anh, lại chạy không khỏi gông xiềng anh mang đến cho cô.

Người sống trên điểm này thật sự rất đau xót, trừ phi chết, nếu như không muốn chết phải học yên lặng chịu đựng.

Anh là một con sói, cho tới bây giờ sói đều không có nhân tính, ngay cả chính cô đều đã rất rõ ràng, lúc này nếu không đi lấy lòng, bước tiếp theo anh nhất định sẽ dùng người nhà của cô tới nói cho cô, nếu cô tìm chết, người nhà cô yêu thương sẽ được trả thù cái dạng gì.

Trên thực tế, Danh Khả thật đúng là đoán đúng rồi, tại trước khi cô tỉnh lại, phải nói, tại trước khi cô hướng anh cầu xin tha thứ nhận sai, Bắc Minh Dạ quả thật có tính toán đối người nhà cô làm chút gì, làm cho cô biết, chết không phải dễ dàng như cô tưởng tượng vậy.

Động một tí tìm cái chết, anh sẽ phiền, phương thức ngăn chặn tốt nhất, chính là làm cô thấy rõ ràng, cô ngay cả tư cách chết đều không có.

Nhưng ở trong bệnh viện cô vừa tỉnh dậy liền hướng anh cầu xin tha thứ nhận sai, thái độ tốt đẹp như vậy, lại tựa hồ cho dù anh không làm cái gì, cô cũng tuyệt đối không dám trở lại lần thứ hai rồi.

Cô là thuận theo, như con cừu một dạng, nhưng, anh lại chợt phát hiện, cô gái này có đôi khi tâm tư quả thật đầy đủ nhẵn nhụi, cũng có phần thông minh.

Chỉ là hơi hơi lóe lóe thần, tâm tư của anh liền lại trở xuống đến trên công tác, mãi đến nửa giờ sau ngón tay dài của anh rời khỏi bàn phím, điểm chuột đem văn kiện lưu lại, vừa quay đầu lại, mới phát hiện cô gái trên giường một mực không hề chớp mắt nhìn chính mình.

Mắt anh khẽ chớp, đứng lên đi về phía cô.

Danh Khả vội vàng thu hồi tầm mắt, nhéo nhéo bàn tay của mình, làm cho người càng tỉnh táo mới chống đỡ thân thể dậy, ngẩng đầu nhìn anh: "Tôi... Hơi đói."

Bắc Minh Dạ giữ bộ đàm, sai người đưa bữa tối tới đây, mới quay đầu nhìn cô: "Có muốn tìm bác sĩ Dương tới đây xem lại hay không?"

"Không cần." Thân thể của chính mình cô vẫn lại là rõ ràng, trừ bỏ trán có phần đau, cái khác không có bất kỳ chỗ nào không ổn.

Trái lại thái độ anh bỗng nhiên trở nên ôn hòa làm cho cô có chút không thích ứng kịp.

"Anh... Hôm nay không cần đi làm sao?" Bỗng nhiên lại giống nhớ tới cái gì, thất thanh hô nhỏ: "Tôi muốn đến trường!"

Cô vén chăn lên, đi tìm cái gì khắp nơi, rốt cục tầm mắt nhìn đến chiếc điện thoại nho nhỏ trên tủ đầu giường kia, cô bò qua đi, thời điểm lấy tới khởi động máy muốn gọi mới nhớ tới một tôn đại thần bên cạnh.

"Tôi... Muốn gọi điện thoại cho đồng học." Ngẩng đầu nhìn anh, cô lấy ánh mắt hỏi.

Bắc Minh Dạ không nói lời nào, cũng không biết vì cái gì, cô chính là hiểu ý tứ của anh anh đồng ý rồi.

Điện thoại kết nối được, bên kia truyền đến thanh âm Tiếu Tương như sấm sét: "Khả Khả, cậu sao lại thế này? Đêm qua như thế nào không có trở về? Hôm nay cũng không đi học, điện thoại di động còn tắt máy, liền gọi điện thoại cho giáo viên xin phép, ngay cả điện thoại của tớ cũng không tiếp, cậu làm cái gì? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?"

Danh Khả thở ra một hơi, thoáng đem điện thoại hướng bên ngoài lỗ tai dời đi, không cho cô có cơ hội lớn giọng phá hoại màng tai của cô: "Tớ không sao, ngày hôm qua tại cửa hàng mua đồ vấp ngã, đụng vào trán..."

Lời của cô còn chưa nói xong, bên kia Tiếu Tương lại truyền đến: "Cậu bị thương? Có bị thương nặng không? Có gặp bác sĩ hay không? Ai nha hiện tại cậu ở nơi nào? Tớ đến xem cậu, có phải ở nhà hay không?"

Danh Khả có chút khẩn trương, nhịn không được vụng trộm ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Dạ một cái, anh lại giống tượng ngồi sừng sững ở bên giường, hạ mắt nhìn cô, mà lại cực có tính nhẫn nại nhìn cô gọi điện thoại.

Trái tim nhỏ hơi hơi nắm thật chặt, cô mới nhỏ giọng nói: "Tớ...Ở trong nhà một người bạn, tớ sợ người nhà lo lắng, cho nên không nói cho bọn họ, cậu đừng đem chuyện truyền tới trong nhà tớ."

"Cậu ở trong nhà bạn nào? Chừng nào thì cậu có bạn tốt như vậy?" Tiếu Tương tựa hồ không thể nào tin được, Danh Khả vẫn cùng với cô, khi nào thì nghe nói qua có bạn bè quan hệ đặc biệt tốt?

Danh Khả nắm chặt điện thoại di động, lại nhịn không được ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Bắc Minh Dạ một cái, anh lại vẫn đang nhìn cô, tính nhẫn nại tốt chưa bao giờ có.

Cô không quen nói dối, lúc này thật có chút lo lắng, chần chờ chốc lát mới hướng điện thoại nói: "Chính là... Chính là Bắc Minh tiên sinh ngày hôm qua nhận thức, ở đây.... Tại cửa hàng va chạm lúc anh đúng lúc đi qua, cho nên... Cho nên đưa tớ ta đi bệnh viện rồi. Tương Tương, tớ ăn cơm, không nói với cậu, ngày mai tớ liền trở lại, ngày mai lại nói."

"Cậu nói cái đại suất ca Bắc Minh Tuân kia sao? Anh cư nhiên tự mình đưa cậu đi bệnh viện!" Thanh âm Tiếu Tương không dám tin truyền đến, giọng lớn như vậy, liền ngay cả Bắc Minh Dạ cũng có thể đem lời của cô một chữ không rơi rớt nghe được rõ ràng: "Tớ cảm thấy được suất ca kia có ý tứ đối với cậu a... Thời điểm ăn cơm anh nhìn chằm chằm vào cậu, mặc dù không đến nỗi khoa trương ngay cả mắt cũng không nháy như thế, nhưng thật sự một mực chú ý cậu a. Lúc này cậu bị thương, chờ thời điểm anh tới chiếu cố cậu, phải nhớ ôn nhu chút... Oa, cậu đã đủ ôn nhu, cậu nhớ rõ cười cười nhiều với người ta là có thể, thời điểm Khả Khả chúng ta cười rộ lên quả thực mê chết người không đền mạng, ha ha..."

Mỗi một câu Tiếu Tương nói tim Danh Khả đập liền nhanh hơn vài phần, cho đến cuối cùng người đã hoàn toàn cứng nhắc, vội vàng bỏ câu "Trở về nói tiếp", luống cuống tay chân đem điện thoại tắt.

Thanh âm cô ấy nói chuyện lớn như vậy, Bắc Minh Dạ lại đứng vào gần như vậy...Cỗ hàn khí đến từ bên cạnh kia một trận đánh tới, cô chính là muốn xem nhẹ cũng xem nhẹ không được.

Muốn giải thích cùng anh cái gì, lại sợ chính mình giải thích sẽ đem chuyện càng tô càng đen, đành phải thắt mười ngón chính mình, cúi đầu không nói, cố gắng hô hấp.

May mắn, Thanh Mai cùng Lan Hoa lúc này đưa bữa tối tới.

Thời điểm ăn cơm mặc dù thân thể cô còn có chút suy yếu, nhưng vẫn hướng về phía anh hầu hạ như cũ.

Bắc Minh Dạ ăn trầm mặc, ăn cơm không hừ một tiếng, sắc mặt cũng là như thường, không coi là lạnh lẽo, nhưng mà không làm sao đẹp.

Danh Khả ăn được có vài phần không yên, ăn cơm xong liền cầm áo ngủ vào phòng tắm, tắm giặt sạch gần một giờ, tới lúc có phần chịu không được thiếu chút nữa ngã xuống, mới từ bên trong ra ngoài.

Bắc Minh Dạ còn đang làm việc, chỉ cần là thời gian đi làm anh tựa hồ luôn luôn bận rộn như vậy, khi anh bận, phần tà mị bớt chút, thật sự có nguyện ý thừa nhận hay không, lúc này anh cũng quả thật cực kỳ mê người.

Danh Khả đi đến góc sáng sủa bên cạnh ngồi xuống, muốn nhìn tạp chí một chút nhưng một vài tạp chí đặt trên giường trên cơ bản cô đều đã tùy ý lật chuyển.

Trái lại trên giá sách không hề thiếu bộ sách, nhưng cách đó không xa lại bên cạnh anh, lúc này, cô tuyệt đối không dám qua lấy, chỉ sợ kinh động đến anh.

Bởi vì thậm chí, có đôi khi kinh động anh, đổi lại trả giá, không nhất định là cô có thể thừa nhận

Đọc truyện chữ Full