DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Danh Môn Chí Ái
Chương 66: Uống xong, để lại cô

Editor: Quỳnh Nguyễn

Danh Khả lấy bình rượu rót cho Thang Phỉ Phỉ, thời điểm muốn rót đầy cho Bắc Minh Dạ Bắc Minh Dạ lại cầm cái chén, môi mỏng gợi lên: "Cô muốn hầu hạ tôi, làm sao có thể ngay cả điểm thưởng thức ấy cũng đều không hiểu? Rượu bên trong chén tôi không phải cùng một bình trong chén của cô ta."

Danh Khả ngẩn ra, vội vàng đem bình rượu trong tay để xuống, thấy một góc quầy bar còn có một bình rượu, cô cầm lên đi đến bên cạnh anh, ngẩng đầu nhìn anh, không thấy anh có bất luận cái dị nghị gì cô mới đem nút lọ mở ra vội tới rót đầy cho anh.

Mới vừa đem bình rượu để xuống lại nghe Bắc Minh Dạ nói: "Cho tôi một điếu thuốc."

Danh Khả biết xì gà của anh đặt ở nơi nào, dưới kệ đầu cái ngăn kéo tủ rượu.

Đem hộp gỗ lấy ra, từ bên trong cầm một điếu xì gà đưa tới cạnh môi anh, chờ anh ngậm cô mới chụp cái bật lửa châm cho anh.

Bắc Minh Dạ hít một hơi, môi mỏng vừa động sương khói lại nhanh chóng lan tỏa, bộ dáng xinh đẹp kia thật sự làm cho người ta khó có thể dời ánh mắt, tựa như Thang Phỉ Phỉ hiện tại nhìn anh, cả trái tim lẫn đôi mắt đều đã say, say mê thành nhiều hoa đào sáng lạn hơn.

" Bộ dáng anh hút thuốc thật là đẹp mắt." Cô ta bưng chén rượu lên, lấy động tác tự cho là tao nhã quyến rũ lướt qua một ngụm mới nghiêng đầu nhìn anh, ý cười tươi như hoa: "Anh là người đàn ông bộ dáng đẹp mắt nhất em đã thấy."

"Cô cảm thấy được người đàn ông bộ dạng xinh xắn có ích?" Không ngờ Bắc Minh Dạ hoàn toàn không lĩnh tình cảm của cô ta, lạnh lùng hừ hừ, cánh tay dài cư nhiên hơi vạch đem Danh Khả đang muốn né ra tóm lấy: "Đi gấp như thế làm cái gì?"

"Tôi phải đi về đọc sách." Danh Khả khẽ đẩy anh một cái, đã rót rượu cho bọn họ, còn muốn để cho cô ở trong này làm cái gì?

Trên thực tế cô cũng sẽ không uống rượu, lưu lại cũng không có tác dụng gì.

"Tôi mới vừa nhìn thấy cô ta bị rượu hun hồng mặt, bỗng nhiên liền muốn nhìn bộ dáng cô uống rượu một chút." Bắc Minh Dạ hoàn toàn không che dấu hứng thú chính mình với cô, chộp chén rượu tới tiến đến bên môi cô.

Danh Khả bị anh hoảng sợ, vội vàng từ trong lòng anh chạy thoát ra ngoài.

Nhưng cánh tay dài anh duỗi ra ngăn cản đường đi của cô đem cô ngăn ở khuỷu tay chính mình cùng quầy bar: "Cô có thể trốn thử xem, quay đầu tôi sẽ để cho cô biết ngỗ nghịch tôi sẽ có cái hậu quả gì."

"Khả Khả, không cần tùy hứng, Dạ cho cô uống rượu, cô mau uống." Thang Phỉ Phỉ không cam lòng bị vắng vẻ lập tức trừng mắt, lời nói chứa không vui, bộ dáng này thấy thế nào đều đã giống hai người kia liên hợp lại khi dễ một người.

Danh Khả nhíu nhíu mày, chần chờ chốc lát, rốt cục để cho lý trí đem lửa giận áp đi xuống, cầm lấy chén rượu nếm hai miệng.

Rượu đỏ, cô chưa bao giờ uống, duy nhất uống qua hai lần vẫn lại là Bắc Minh Dạ bức cô nuốt xuống, uống vào hai ngụm, hai lông mày liền nhăn chặt.

"Uống sạch." Thanh âm Bắc Minh Dạ trầm thấp vang lên từ trên đỉnh đầu.

Danh Khả hít sâu một hơi, cắn môi, miệng lớn đem rượu bên trong chén rót vào, uống quá nhanh, chờ uống cho tới khi nào xong thôi, mùi rượu dâng lên, một phen liền ho khan.

Bắc Minh Dạ túm lấy cái chén của cô đặt xuống, bàn tay to rơi vào lưng cô vỗ nhẹ: "Không cẩn thận như vậy, ngay cả uống rượu đều có thể bị sặc."

Danh Khả hoảng sợ, lập tức theo bản năng nghĩ muốn muốn đẩy ra.

"Không phải nói cho cô theo giúp tôi uống rượu sao? Nghĩ muốn đi đâu?" Cô đẩy, bàn tay to anh liền tóm cô trở về.

Thanh âm Danh Khả mang theo vài phần bất an: "Tôi không đi, anh buông."

Thang Phỉ Phỉ còn ở nơi này, anh có phải lại muốn ở trước mặt người khác khi dễ cô hay không? Không biết vì cái gì cô cảm thấy cái người đàn ông biến thái này nhất định có thể làm ra loại chuyện này.

Lần trước cô còn có dũng khí đụng vào góc bàn, lần này cô biết chính mình khẳng định không dám, vì không cần anh lại phát hỏa, cô chỉ lựa chọn thuận theo tốt nhất.

"Tôi thật sự không đi rồi." Cô lại đẩy anh một cái, nhẹ giọng nói.

Bắc Minh Dạ rốt cục buông không có biện pháp buông cô ra, cánh tay dài kia vẫn lại là rơi vào trên eo cô.

"Rót rượu." Anh nói.

Danh Khả lại rót tràn đầy một ly đưa tới trước mặt anh.

Bắc Minh Dạ lại đem xì gà đưa đến bên môi, hít một hơi: "Chính cô uống, tôi muốn nhìn bộ dáng cô say rượu."

" Ngày mai tôi còn đến trường." Cô thật sự không phải cố ý muốn phản kháng, nhưng mà cô rất rõ ràng nếu là uống rượu nhất định sẽ ảnh hưởng ngày mai đến trường.

Người đàn ông này chưa bao giờ quản người khác, chỉ lo khoái hoạt chính mình, anh muốn nhìn bộ dáng cô say rượu liền một câu vô cùng đơn giản như vậy lại không biết cô muốn giao phó ra bao nhiêu đại giá mới có thể thỏa mãn anh.

"Lại uống một chén thử xem." Thanh âm Bắc Minh Dạ tựa hồ nhu hòa tiếp xuống,, vẫn lại là không muốn cứ như vậy thả cô rời khỏi.

Danh Khả thật sự không có biện pháp, nâng chén rượu lên, một chút một chút uống hết, rốt cục vẫn lại là đem tràn đầy một chén rượu uống vào trong bụng.

Hai chén rượu uống đi vào, mặt bị rượu hun đến đỏ bừng, ngay cả bước chân đều đã bắt đầu có vài phần bất ổn, đáy mắt ngập nước, tất cả đều là vẻ mặt thê lương.

Bắc Minh Dạ là gặp qua bộ dáng cô mơ hồ, lúc này này hai mắt nói cho anh, cô quả thật uống đến không sai biệt lắm, bất quá, tựa hồ lại vẫn kém một ít.

Lần này anh chủ động đem bình rượu tóm lấy, hướng trong chén rót, hạ mắt nhìn cô: "Đem chén này uống xong, để cô trở về."

Ý thức Danh Khả vẫn lại là có vài phần tỉnh táo, còn không có hoàn toàn say quá, nghe anh nói như vậy, trong lòng rốt cục tìm về một chút hi vọng, chộp cái chén tới, hít sâu hai ngụm khí, lại tiếp tục uống.

Nhưng chén rượu này còn không có hoàn toàn uống xong, chỉ uống vào một nửa cô liền hoàn toàn uống không trôi, đẩy cái chén, ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn cùng một chỗ, nhịn không được oán niệm nói: "Tôi thật sự uống không được."

"Uống xong để cô trở về ngủ." Thanh âm của anh trở nên càng thêm nhu hòa, nhìn bộ dáng cô say rượu, tâm tình không hiểu tốt lên.

Danh Khả vẫn là có phần do dự, đầu cũng hoàn toàn hoa mắt chóng mặt, trở về cũng xem không được sách, hiện tại chỉ nghĩ muốn từ nơi này né ra, không nghĩ muốn thấy người đàn ông này.

Cô hít hai ngụm khí, để cho hô hấp dồn dập chính mình bình phục xuống, mới lại bưng cái chén, cực kỳ gian nan mà đem nửa chén rượu kia từ từ rót vào trong bụng.

Rốt cục chén rượu không, cô đem cái chén đẩy, ngẩng đầu nhìn anh một cái, đang muốn mở miệng nói chuyện hai cái đùi lại bỗng nhiên mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống bên cạnh anh.

Bắc Minh Dạ giống như sớm có biết trước, cánh tay dài rơi vào trên eo cô, thời điểm cô ngã xuống lập tức đem cô ôm lại trở về.

"Có phải muốn đi ngủ hay không?" Anh hỏi.

Cô mơ mơ màng màng gật gật đầu, thật sự rất muốn đi ngủ, tối hôm nay bị lăn qua lăn lại thành như vậy, đến bây giờ lại uống rượu, căn bản ngay cả một chút khí lực đều không có.

"Được, tôi bồi cô trở về đi ngủ." Anh từ ghế cao cúi xuống, ôm cô lên liền muốn chạy lên lầu.

Thang Phỉ Phỉ vẫn bị xem nhẹ rốt cục nhịn không được kéo cánh tay anh, để cho thân thể mềm mại chính mình dán lên anh: "Dạ, em cũng có chút say, không bằng anh theo giúp em trở về đi ngủ đi."

Đọc truyện chữ Full