DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản
Chương 87: Cửu vĩ linh hồ

Về canh ba, từ bất cứ vị trí nào ở Tây Hải thành đều không có khái niệm khác biệt, hết thảy cảnh nguyên bị một cái áo choàng lông đen sần sùi phủ lên. Trời đêm tối mịt thì dĩ nhiên không có gì để bàn, nhưng kỳ lạ ở chỗ, dưới cái lớp hắc choàng này lại bòn bọt vô ngần sương trắng đọng lại trên giữa tầng trung lưu, không khí se se lạnh thổi những bông tuyết long lanh trong suốt, tô điểm thêm phần sức sống cho làn sương mờ ảo.

Tại sao lại có thể như vậy? Đại não Mục Đình Dĩnh có chút trống rỗng, nguyên bản tất cả mọi thứ đều nằm trong sự khống chế của nàng, nhưng thế nào cũng không nghĩ đến sẽ xuất hiện cục diện như thế này.

Kỳ Liên sơn vốn đầy rẫy sâm lâm, dị thảo chìm trong yên ắng, ngay cả tiếng băng trùng hay suối róc vang lên cũng là mười phần hiếm thấy rồi.

Đột nhiên nhiều như vậy ở đâu ầm ra thanh âm nữ nhân gào thét thật to, cốt khí muốn triệt để đu đưa tới từng sâu bên trong ngóc ngách, kẽ lá ở trọn vẹn băng sơn bão tuyết này.

“Ngươi… ngươi bình tĩnh chút, chúng ta là đồng học quốc phủ, cùng chung một chỗ!!!” Mục Đình Dĩnh trừng ra cái biểu lộ mếu máo không chút nào thích nghi được.

Nam nhân trong trang phục ám sư trước mặt nàng nghe rõ mồn một, chỉ là hắn không có dừng lại. Từ trên đỉnh cây tùng la làm mốc, nối liền tới hốc đá ở rặng hải tú phía dưới kia, tựa hồ đã có một sợi dây tơ băng chu màu lam tuyết căng thẳng ra, mà thân ảnh hắn ở trên, đang chậm rãi từng bước, từng bước tảng bộ đi xuống rất ung dung.

“Đồng học quốc phủ, đó là tên gọi của tổ chức các ngươi sao?” Ám sư nam nhân thoải mái nói rằng.

Nghe lời lẽ này buông ra, Mục Đình Dĩnh sắc mặt tuyệt đối chẳng còn nửa hạt máu, liên tục oai oái trong sợ hãi, nàng thậm chí so với quỳ đã muốn bò lết về sau rồi.

“Ngải Giang Đồ, đừng tưởng ngươi có chút thực lực...dù sao ngươi cũng không được phép giết thành viên cùng đội với mình, quân đội cùng chúng ta không phải là xưa nay không giao thiệp, đây là muốn cùng Mục Thị tuyên chiến….”

To như vậy gào thét, Mục Đình Dĩnh một mặt không thể hiểu được, chính nàng kể từ giây phút nhìn thấy cơ thể vặn vẹo của đám thợ săn kia, liền tay chân đã tê cứng lại cả rồi, ma năng, tinh đồ chưa thi triển ra đã giống như không có nửa điểm chịu nhúc nhích, nghe lời.

Có thể bày ra cái tơ chu dày đặc băng ám như vậy, đan xen tứ chi lẫn ngủ quan người khác, để bọn họ như thể ngay cả linh hồn cũng vặn vẹo bị xâm phạm đến nơi, tột độ đau đớn nhất cái chết. Dưới huyết dịch, dưới tà ác nguyền rủa đang không ngừng từ băng hạ người thừa kế Mục Thị, nàng tuyệt đối hôm nay là lần đầu tiên chứng kiến tối cường hình ảnh ghê sợ đến nhường này.

Cái gì mà phản kháng, cái gì chống lại, hắn ta nhưng thủ đoạn tàn khốc bất đồng, đó thực sự là ma pháp của nhân loại sao, đó là nhân diện tà ác, ma chu hình hài không lệch đi được.

Ngải Giảng Đồ, hắn làm sao đã lại thành ra khí tức nhân loại mất đi rồi?

Là “Ác mộng băng chu”, càng để cho nàng khắc sâu cái kinh hoàng trong tiềm thức, đương thời Côn Lôn đại mạch, tỏa ra loại mùi vị hoang dại đến cấp độ này, nói phi thường hiếm có không sai.

Mà trên người hắn, hết thảy cũng chỉ còn loại tà ác mãnh liệt mà thôi. Khuôn mặt ngăm đen có chút độc tố thối rữa cùng với màu mắt tím sẫm hoàn toàn phối hợp với nhau. Bao phủ lên cái cơ thể cơ bắp quấn quấn lớp da ám sư của một yêu thú hoang dại xấu số nào đó, tầng tầng bày ra khí tức tà ác mãnh liệt.

Mục Đình Dĩnh có thể không rõ ràng hay sao, chút ít thực lực thấp kém siêu giai cũng có thể nhận ra hô hấp quỷ dị từ vị đội trưởng quốc phủ của mình.

Đây gọi là chưa đánh tâm đã bại rồi. Mục Đình Dĩnh tâm thần triệt để bị sợ hãi làm cho vỡ tan, nửa điểm chiến ý cũng không có.

Bất quá, nàng là Mục Đình Dĩnh, bản tính não tàn trên mọi phương diện giờ phút này như muốn đại biểu cho Mục Thị bộc lộ ra hết. Như cũ trên miệng bí bô yếu ớt chửi rủa không ngừng, chửi bất chấp, chửi chó dại, chửi đến đến chính mình trong tưởng tượng cho rằng đã chiến thắng số phận.

Nàng chửi cha, chửi mẹ, chửi quốc phủ tuyển phủ, chửi Mục Ninh Tuyết che mờ nàng, chửi Mạc Phàm có thể vì Mục Ninh Tuyết làm nhiều chuyện vậy, chửi lão nhị, lão tam, lão tứ, lão ngũ quá yếu ớt không chống lại được Ngải Giang Đồ… Hơn hết, nàng chửi chính mình đội trưởng, nàng nguyền rủa hắn xuống sâu thẳm nhất địa ngục, đời kiếp không có siêu thoát.

Chỉ là,

“Ngươi nguyền rủa ta sao?” Ngải Giang Đồ mặt lạnh như băng nói rằng.

Nguyền rủa… nhưng lại là năng lực của ta!!!

Yên lặng tiến lên, Ngải Giang Đồ đem ác niệm kéo tơ chu ép con mồi co rụp đầu lại, để Mục Đình Dĩnh tự thể chui mình vào tơ lưới giăng sẵn.

“Phốc phốc”

Lấy Mục Đình Dĩnh làm tâm, đột nhiên tận sâu trên cơ thể nàng làm cho người ta không thể thấy rõ trong đêm tối như thế này, chung quanh quỷ dị một màn, bùng nổ ra gần chục tấm lưới màu lam tuyết lạnh lẽo, tỏa ra khói hàn nhiệt nồng nặc lan nhanh khắp khu vực, còn đặc biệt giăng dày đặc trong rặng hải tú địa phận, móc xuyên qua da thịt vai, chân kia Mục Đình Dĩnh đang lơ lửng giữa tầng không.

Mon men theo từng sợi chu tơ, không biết bao nhiêu băng tố ma chu đang âm thầm theo huyết dịch đi vào trong vật chủ.

Kỳ Liên sơn vô vàn sâm lâm ban đêm, tựa khắc này đã giống như có mấy mẫu lưới tuyết đan xen chiếm trọn trên một bề mặt mấy dặm vậy, bần bật bạch lam hất lên nền trời, tạo ra một cái thư vĩ tuyết tan cảnh vật.

“Quốc phủ…?”

Ngải Giang Đồ hai mắt quang mang tà chu đột nhiên lại âm thầm tự khắc hiện lên trong đầu hai cái danh tự đơn giản khó quên như vậy.

Hắn lông tơ trên cơ thể dựng ngược lên, trên người cầm cập run nhẹ một cái, không có nghĩ đến sâu bên trong tình huống phản ứng, tự nhiên lại không biết vì sao bất giác lột tả cái ngủ say ký ức như vậy.

Mục Đình Dĩnh nói ra danh tự này cũng không phải là sau chót, nhưng giống hệt cách Ngải Giang Đồ phản ứng lại vậy. Mang ý nghĩa chính hắn ý thức thực sự đã bị chìm sâu qua thể cách thứ hai rồi, không có kiểm soát được thể cách cơ thể.

“Đông!! Đông!!! Oành!!!”

Khoảnh khắc tâm thần giãy sóng, oành một cái thân thể của Ngải Giang Đồ đột nhiên bị một lực kéo ở giữa không trung khéo léo xoay ngược lại, đó là một cái dài dằng dặc mấy cây số dây lông to tướng ở đâu tấn công tới địa phương hắn đứng. Chân trái trong nháy mắt bị hồng quang bao phủ, kẹp chặt lại, trong khi thân hình nương theo quán tính lộn một vòng, văng ra chỗ khác như một cái hất tung nặng nề đầy uy lực của một đầu Bạo Hùng Côn Lôn.

Nhìn thì nhanh chóng đơn giản như tập kích lén lút nhưng đến khi nhận được lực lượng thật sự khi chúng phát lực, cảm giác Ngải Giang Đồ đầu tiên chính là mình đang kéo một ngọn núi lớn kinh khủng vậy. Mặc dù bị kéo dời nhưng lại cực kì ít, lại càng không cần phải nói là làm cho bản thân da thị kia bị xé nát, đau đến xương tủy thông thường sẽ vỡ nát ngay.

Trong tiếng nổ chói tai, một đạo ánh sáng đỏ sậm hình thoi có pháo bông sau lưng bộc phát. Hồng quang mang theo tàn ảnh liên tiếp trong nháy mắt xẻ ra một đường dài trên mạng nhện màu lam tuyết của Ngải Giang Đồ phóng thích, chém thẳng vào toàn bộ số tơ trên đó, oành oành kéo toàn bộ thợ săn hội cũng như Mục Đình Dĩnh rớt ra bên ngoài.

“Liu liu liu liu liu ~~”

Màn trời lần thứ hai được lột xác rõ rệt, từ màu đen lạnh lẽo pha chấm tơ băng, sương ngấn, phút chốc bị xé ra triệt để, trừng xuống một cái cỗ hồng quang phi thường to lớn, như cực trần Côn Lôn vậy. Nó khủng bố đến nỗi, bao quát trên trăm ngàn cây số diện tích này đều vì vậy mà muốn như huyết dịch tẩy rửa.

Giữa cái tĩnh mịch đêm tối, xuất hiện một cái hạt châm thân ảnh giữa bầu trời, phía sau hạt châm, càng có chín cái ảo ảnh yêu tà lông mao to lớn đến chấn động, xòe ra như khổng tước tọa giới, nhìn xa xa lại như mẫu đơn mộc giữa tầng không ảnh, lại gần chút, càng thấy như kỳ quan hiện tượng, là cái mường tượng rõ ràng Nguyệt thực hi hữu, khổng tước xòe đuôi nuốt trọn trăng tròn.

Vạn yêu chấn động, vạn vật thức giấc, bao quát không chỉ Kỳ Liên sơn, mà dù cho Côn Lôn Thánh Sơn đại quốc, Mộc Cách sơn, Bạch Đằng sơn hay Minh Lang sơn bên trong nhân loại.

Cũng là rộng lớn nhất cao nguyên, chiếm cực lớn diện tích Hoa Hạ rồi, cái này âm thanh, cái này hình ảnh còn muốn thế nào rõ ràng, muốn thế nào chấn động hơn nữa đây?

Yêu vương chúa tể,

Côn Lôn lãnh chúa,

Vạn yêu đế quốc xưng thần...

Cửu Vĩ Linh Hồ!!!

Nàng nhưng ngủ đông đã trải qua, giờ phút này tỉnh giấc, một lần nữa khơi lên cái ma mị đánh thức, để chúng yêu thú vì mình mà bừng bừng nhiệt huyết.

Vậy cũng không tính là có oan uổng đi.

Tơ băng chu xác nhận thật là kiên cường dẻo dai, nhưng là so với thánh vĩ mấy kiếp cường đại kia, vẫn phải thua kém hơn nhiều. Chỉ một cái động đậy nho nhỏ, thánh vĩ sau lưng đều cuốn phăng đi rất nhiều tơ nhện màu lam tuyết, mạnh mẽ chèn ép mà mở ra thông đạo.

Ngải Giang Đồ bị hất tung không tính là nhẹ, hắn khó khăn chui ra từ hạch đá đổ nát kia, gương mặt tái nhợt trắng toát, xét thống khổ chắc chắc là có đi, nhưng như cũ không thể hiện đến một tia cảm xúc nào hoang mang hay lo lắng gì.

Kỳ Liên sơn lại đón tiếp thêm một cái đầu bạo chúa tới nữa.

Biến hóa có phần có chút lớn đến mức khó tiếp thu. Nhất thời làm trong lòng Ngải Giang Đồ sinh ra sự quật cường khi không tin tưởng, hắn cơ thể hào quang màu tím tà chu cơ hồ đồng thời từ trên người chúng bộc phát mãnh liệt, lực lượng nội uẩn ở một khắc này trong nháy mắt tăng vọt, chỉ trong nháy mắt, thế mà đã đem lực lượng tăng lên gấp đôi, vô cùng cường hãn.

Cứ việc bất chấp Cửu vĩ linh hồ thật sự làm hắn giật mình, cũng chính bởi vì như thế, nên hắn thật sự muốn biết đệ nhất cấp bậc đế vương ở Côn Lôn này có thể phát ra lực lượng khủng bố thế nào.

“Tạch”

Cửu vĩ linh hồ nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, nàng khoác cái áo lông cáo vô cùng trân quý, lúc này dưới hồng quang ủy mị, triệt để lộ ra cảnh sắc dung hoa mỹ nguyệt, cùng Côn Lôn ánh trăng xưng lộng lẫy nhất cũng không sai. Mà xung quanh nàng, tựa hồ dị biến ra cái hiện tượng ngàn năm nay hiếm có xảy đến.

Kể cả Băng bích hạt chu vương mẫu cũng chưa từng được trăm ngàn thảo tiên, thánh dược tách dạt ra hai bên tiếp.

“Băng bích hạt chu vương mẫu, ngươi có phải thời gian gần đây có sở thích kỳ lạ như vậy không, chiếm hữu một cái cơ thể yếu ớt này thì được gì?” Cửu vĩ linh hồ tướng đi đung đưa, trêu đùa nói tới.

Đọc truyện chữ Full