DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản
Chương 127: Ta có chín cái đầu!!!

Mạc Phàm không ở lại trong gian phòng nghiên cứu khuẩn trùng quá lâu, vốn tự cảm thấy mình không có bao nhiêu kiến thức về thể loại này, kế hoạch chi tiết bàn bạc cũng đã xong, sớm trở nên vô dụng tay chân, ngồi nghe ngóng một chút liền âm thầm lẻn ra ngoại viên đi dạo.

Tất nhiên, đấy chẳng phải là Mạc Phàm coi mình như thể loại vô năng thiểu não, bất quá đối với hắn, nam nhân đứng giữa thiên hạ, quan điểm chính là biết lượng sức mình, biết chọn đúng thời cơ để tỏa sáng, lấy một tay dạt phương nâng đỡ núi, đem vai gầy gánh trọn sóng to, nhưng quan trọng phải biết được núi nào có thể mang, sóng nào không thể cản.

Lảng vảng một hồi đã đi lạc đến bãi đỗ xe học viện. Minh Châu tại Đĩnh Thành quả nhiên so sánh ra còn muốn khác biệt lắm về mức độ chịu chi của các gia tộc gửi con cái mình tới đào tạo. Bãi xe không tính là quá lớn, coi tựa diện tích quy hoạch, được phân chia rõ ràng thành hai khu riêng biệt cho cả lão sư lẫn học viên, nhưng một mặt ai ai cũng thấy chính là, bên kia thô sơ cũ kỹ khá khiêm tốn cùng bên này óng ánh thời thượng rất chênh lệch đẳng cấp đấy.

Sinh… viên, thời này bọn chúng toàn bộ đều là thiên kim chi tử sao, lập tức nhiều như vậy siêu xe sành điệu, chớp chớp đèn tự động, kẻ ngu cũng đoán được mờ mờ là đồ đắt tiền a.

Ma Đô cố sự, đều muốn nói rất nhiều gia tộc tuyên bố trở nên phá sản, con cái là pháp sư, càng không phải nên tích góp vào tài nguyên hay sao, từ khi nào lại chơi sang như vậy!?

Đừng nói là trước kia không đủ, thậm chí đến tận bây giờ Mạc Phàm cũng chưa từng có tiền túi mua cho mình đàng hoàng một chiếc ô tô để chạy.

“Nhanh nhanh, làm kiểm toán, làm kiểm toán, thống kê lại một mặt tồn kho quốc nội, cắt khẩu công ty ra thành chi nhánh độc lập đi…” Giọng nói ong ong quen thuộc phát ra từ phía ngoài hành lang có người đi tới.

“Lão Triệu? Ngươi cũng ra đây hóng mát à?” Mạc Phàm phì cười hỏi.

Nguyên lai Triệu Mãn Duyên đang trực tiếp chỉ đạo cái kia bộ phận ngân quỹ tập xưởng sản xuất qua điện thoại, suốt thời gian mấy ngày nay, dĩ nhiên trở thành người đặc biệt bận rộn nhất trong đám. Hồng sâm Triệu Thị dính phải một lần này trọng án tiêu điểm, coi như không bị cáo buộc tới thủ đoạn pháp tài, hắn vẫn là không dễ dàng gì có thể kéo vực lại được đống khủng bố doanh thu này ở quốc nội. Đừng quên, hồng sâm Triệu Thị chính là báu vật mang lại to lớn nhất nguồn doanh thu trong nhiều năm trước đấy.

Triệu Mãn Duyên cúp máy xuống, nhìn nhìn Mạc Phàm, miệng chua chát thở dài: “Mạc Phàm a, ngươi nói xem, ta liền có thể trở thành tội nhân thiên cổ Triệu Thị đấy, mất tiền, mất một đống tiền rồi…”

“Việc cũng đâu tại các ngươi, tội lỗi có thể đổ được lên đám yêu tộc Vĩ Linh Hoàng. Giả sử ngươi không đi thông báo tuyên truyền, thậm chí nhân loại có thể rơi vào diệt vong đấy, ngươi không nghĩ mình càng giống anh hùng sao?” Mạc Phàm tựa lưng vào tường, thẳng tầm mắt giao tiếp hắn rồi nêu quan điểm.

"Không, sẽ không, sẽ không. Mạc Phàm, ngươi đừng có châm chọc ta, cái này anh hùng khám phá tài liệu, ngươi là người điều tra hết thảy, khám phá hết thảy, ta nhìn giống loại giành lấy công huynh đệ mình lắm sao?" Triệu Mãn Duyên thanh âm trong nháy mắt liền sửng sốt.

“Ta cho ngươi thanh danh này, ngươi không lấy sao?” Mạc Phàm lãnh thanh nói ra.

“Trước kia ta có nói, nếu giành lại Triệu Thị, nhất định sẽ cùng người…” Triệu Mãn Duyên tiếp tục một mặt rất đỗi biên kịch nai tơ.

“Lấy hay không?” Mạc Phàm lần nữa lạnh lùng buông lời.

“Ngu sao không lấy, ngươi nói thế ta liền lấy!” Triệu Mãn Duyên ánh mắt đổi ngược lại hưng phấn, thiếu chút ôm chằm Mạc Phàm mãn nguyện.

Cần phải nói là tình huống điều tra bệnh dịch lần này, thế giới săn tin tức biết được, bất quá thời gian gấp rút, là đám người bọn họ quyết định trước để cho hình thiên sứ Farl công cáo chỉ thị, lấy nàng uy danh Thánh Thành trấn áp suốt, liền tất cả các thượng tầng quốc gia sẽ lập tức nghe theo. Sau đó lắng xuống, Farl cam đoan sẽ chỉ đích danh người có công nhất khám phá loại hình này. Đây coi như một bước quay ngoặc 180 độ cho Triệu Thị đấy!

“Thành giao, 51% cổ phần Ninh Bàn Tháp!” Mạc Phàm ánh mắt ghim lên người Triệu Mãn Duyên.

Nghe được cái kiểu giao kết này, Triệu Mãn Duyên dĩ nhiên sắc mặt tái nhợt ra hẳn, hắn run run cơ miệng: “A, ngươi làm sao đối với huynh đệ còn tính toán như vậy, 51% Ninh Bàn Tháp cổ phần là con số giá trị tương lai không thể đem mua bán ra thương thảo được đấy!”

“Tương lai nếu ta không muốn cứu, các ngươi ai có thể tháo dỡ đóng băng khối đó được?” Mạc Phàm nhướng mày nói lại.

“30… 30%. Mạc Phàm a, ta giao cho ngươi 30% cổ phần thì tổng số của hai người các ngươi đã là hơn 60% rồi, liền có thể nhậm chức chủ tịch hội đồng. Các ngươi phải cho ta 21% để kiếm sống chứ!" Triệu Mãn Duyên nắm lấy tay Mạc Phàm, một biểu hiện rất tội nghiệp trơ ra.

Hất lấy tay hắn, Mạc Phàm chắc chắn không lộ ra một chút nào hấp tấp, thậm chí giữ nguyên quan điểm của mình: “51%, ta cho ngươi cơ hội lần thứ ba, nhớ cho kỹ, ta chưa bao giờ khiến ngươi rơi vào tình huống bất lợi!”

Tình huống chưa từng bất lợi!?

Triệu Mãn Duyên giật nảy mình, tự nhiên trong lòng càng lúc càng cảm thấy Mạc Phàm, gia hỏa này đã đạt tới cảnh giới nói phét cường độ vượt qua chính hắn rồi, cái gì chưa từng bất lợi!? Trắng trợn... là ngươi không biết bao nhiêu lần khiến lão tử suýt nữa đi bán muối đấy...

Cái đúng duy nhất, vẫn như cũ là bị áp chế, dồn vào nghịch cảnh nhiều lần mà dần dần hắn trưởng thành hơn, phát triển tới mức độ không tưởng. Thoáng tí nghĩ lại, theo Mạc Phàm kết giao, trước 30 tuổi tiến vào cấm chú sư, đừng nói là bản thân hắn, cho dù cả thế giới này, không tính những gã kia sinh ra được ban đặc ân làm thiên sứ, Triệu Mãn Duyên nhất định có thể coi là tuyệt thế thiên tài, còn muốn trăm năm có một.

Thở dài một hơi, Triệu Mãn Duyên mấy phần không vui nói rằng: “Được rồi, ai bảo ta làm huynh đệ với ngươi, 51% thì 51%, chúng ta Triệu Thị trả hết Ninh Bàn Tháp lại!”

“Tốt, ta đã nói sẽ không cho ngươi chịu thiệt. Thứ này, của ngươi…” Mạc Phàm giờ phút mới biểu lộ hài hòa trên khuôn mặt. Hắn lấy ra một chiếc vòng tay không gian loại tốt nhất trên thị trường thời điểm.

“Đây là cái gì, không phải chỉ là một ma cụ không gian bồn chứa sao?” Triệu Mãn Duyên vạn phần thắc mắc nhìn lấy.

“Thoáng chút đem ý niệm đưa vào nó kiểm tra đi…” Mạc Phàm cười cười nói ra.

Triệu Mãn Duyên dĩ nhiên không có chút chần chừ, thâm nhập tinh thần của mình đến bên trong kia trường không gian.

Sơ bộ xuất hiện một cái tảng trụ giống thân cây màu bạc nằm đổ xuống, có phần gọt gọt gai góc, đại khái rất cứng cáp đi. Triệu Mãn Duyên tự thân chính là thương gia tu luyện đến cấm chú cảnh giới, hắn đều thở một hồi hô hấp thôi, lập tức đồng tử đã chuyển thành màu vàng rồi, là màu vàng sung sướng tột cùng.

“Tủy… tủy cốt đế vương sinh vật? Mạc Phàm, ngươi thực sự cho ta?” Triệu Mãn Duyên ngàn vạn lần hào hứng hỏi lại.

“Là Băng ngưu thú vương, ta cũng tùy tiện có chút hành trình ở Côn Lôn mà va phải, nó nhưng cực cường phòng thủ tính. Vốn dĩ ban đầu ta định tặng cho Mục Ninh Tuyết xây nhà, làm giường, nhưng là nàng liền đánh ta một trận, nhất quyết trả lại!” Mạc Phàm lắc lắc đầu biểu hiện.

“Khặc khặc… đại dương gia, ngươi định lấy tủy cốt Băng ngưu đế vương ra làm giường? Ta cảm thấy ngươi bộ dáng nghèo hèn như vậy vốn dĩ có thể coi là một trò cười lớn nhất thiện hạ rồi!" Triệu Mãn Duyên nhịn không được nói ra. Nếu không phải do nhận món đồ lớn như vậy giá trị, liền có thể hắn đã lao tới đấm vào bản mặt của tên điên này.

“Được rồi, còn có cả tinh phách đó, ta cũng cho ngươi…” Mạc Phàm đột nhiên đều không giữ lại chút nào giá trị trên người Băng ngưu đế vương, toàn bộ đều muốn tặng.

“Tinh phách!? Ác ác…lão tử muốn nhận cha. Mạc Phàm, hay từ nay ngươi làm cha ta luôn đi, ta có thêm một cái tên họ Mạc thấy thế nào?” Triệu Mãn Duyên thực sự động tâm quá đỗi, hắn bất giác ôm chằm lấy Mạc Phàm vỗ vỗ vai.

“Được, 30% Triệu Thị gia tộc? Còn việc đổi tên thành Mạc thế gia hay không, tùy ngươi quyết đinh…” Mạc Phàm nở nụ cười, là một nụ cười khểnh môi đặc trưng của hồ ly nam giới.

Ai có thể nghĩ tới, ngắn như vậy thời gian, gã tham lam này càng lúc càng thành cáo như vậy. Giết một con đế vương Côn Lôn thôi a, còn tại trên người đứng đầu Thương hội trả giá bên trên kiếm được đầy bồn đầy bát.

Nhưng đúng là phải nói, Triệu Mãn Duyên trót kể với Mạc Phàm, hắn thực sự rất cần lấy một khối đế vương cấp bậc để làm gì đó, đại loại càng thiên hướng phòng thủ càng tốt. Mà dạng này Băng Ngưu đế vương, Triệu Mãn Duyên làm sao không biết được sinh mệnh cỡ nào khủng bố…

Một tinh phách đế vương chính thống, đổi lấy 30% Triệu Thị, dĩ nhiên nếu là lẽ thường, có điên xuống hắn mới làm. Đó là cỡ nào thiệt hại, cỡ nào lỗ giá.

Nhưng nếu là cấp bậc phòng thủ như Băng Ngưu Thú Vương, kết hợp được thêm khối kia tủy cốt, hắn bất quá… cắn răng gật đầu thôi!!!

“Thành giao!” Triệu Mãn Duyên dù gì vẫn vui vẻ tiếp nhận.

Mạc Phàm gật đầu cười cười, hắn tại nhiều khi, suy nghĩ phương thức cùng người bình thường là không giống nhau. Thường ngày nghe qua Triệu Mãn Duyên sự tình, hẳn coi như có thể biết đôi chút đi, càng biết được Triệu Thị loại này mưu kế đã có gia sản bên kia Âu Châu Công tước hoàng gia, cực kỳ giàu, cực kỳ gia tài a. Kể từ đó, dùng thông thường tư duy liền không khả năng đánh giá ra hắn đang làm cái gì, Mạc Phàm chính thực sự muốn lập nghiệp cưới vợ rồi.

Coi như giờ gặp lại Mục Ninh Tuyết, Diệp Tâm Hạ, chính mới mở ra lòng bàn tay đã là chủ nhân của tòa tháp tương lai, nắm giữ 51%, còn có 30% Triệu Thị… không phải nói, hai nàng trên lý thuyết có thể cùng đổ gục xuống gối mình a!

Triệu Mãn Duyên nói hắn gạ gẫm Eileen đổi lấy cái này cổ phần trứng rồng buôn bán, trước mặt khoe mẽ Mạc Phàm ngây thơ. Nhưng trên thực tế a, Mạc Phàm chính là từ lâu dòm ngó gia sản Triệu Thị. Có Triệu Thị cổ phần, chính mình trên lý thuyết sẽ ảnh hưởng bên kia Anh Quốc rồi. Huống chi, Diệp Tâm Hạ nói nàng cũng sở hữu khủng bố cổ phần. Là đại cát đại lợi.

Không ăn thì thôi, bọn hắn mà ăn, phải vét cho sạch!!!

Bát hồn thiên địa hội tụ, Tà Thần vốn dĩ là có chín cái đầu, ta đây trí tuệ muốn hơn 8 lần người thường đó mà!!!

“Chớp chớp chớp ~~~~”

Đột nhiên toàn bộ mấy trăm chiếc siêu xe tại bãi đổ sáng lên cùng một lúc, Triệu Mãn Duyên vừa búng tay xong, đang định ra ngoài lấy chút đồ.

“Cái gì thế? Toàn bộ chỗ này là xe của ngươi?” Mạc Phàm hai mắt lóe sáng lên, sửng sốt hỏi.

“Ân, vốn dĩ Ma Đô bị nhấn chìm, rất nhiều xe của ta ở các ngoại thành mất đi chỗ đậu, mà ta vướng phải luật mua thêm tên bất động sản dưới danh nghĩa Triệu Thị tại Đĩnh Thành, liền phải mua đứt Minh Châu học phủ a. Tất nhiên, chủ yếu đều dưới tên ta, chứ không phải Triệu Thị!" Triệu Mãn Duyên gãi đầu cười cười nói.

“Ý của ngươi là Minh Châu học phủ này, ngươi là...?” Mạc Phàm run run khóe miệng.

“Ta là chủ tịch hội đồng! Ngươi nghĩ xem, vì sao Trần Khương lão sư về nước a?” Triệu Mãn Duyên nói rằng.

Trông phút chốc, thế giới quan trong đầu Mạc Phàm bỗng hoàn toàn sụp đổ. Cái gì đây? Triệu Thị phân mảnh a…

Cái gì siêu xe? Cái gì sinh viên càng lúc càng giàu… Cái tên Triệu Mãn Duyên này, dĩ nhiên vẫn là nứt vách đổ tường như vậy đấy!!

Khốn nạn, hóa ra hắn đã sớm phân Triệu Thị thành nhiều mảnh nhỏ, cắt xén lấy dưới tên riêng chính mình. Nếu đổi lại cẩn thận suy nghĩ, rất có khả năng bên kia Hoàng gia nước Anh, Triệu Mãn Duyên cũng không dùng Triệu Thị đứng tên mua.

Liền cuối cùng, mình có khả năng là người thiệt hại a…

“Khụ khụ… ta cảm thấy muốn lấy 90% Triệu Thị a…” Mạc Phàm một mặt mếu máo nói rằng.

“Không được, chúng ta thành giao rồi nha, ta cũng thật cao hứng!!!” Triệu Mãn Duyên cười to lên nói rằng.

Cứ việc trong lòng hắn cũng rất bất ngờ về Mạc Phàm biểu hiện, nhưng là phương diện gì suy luận, trí tuệ, ta đều có thể thua ngươi. Nhưng kinh doanh, lão tử từ nhỏ trong bụng mẹ đã nghĩ ra cách giết huynh trưởng cướp tài sản rồi đấy!!!!

Đọc truyện chữ Full