DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Cấp Ở Rể Diệp Vô Phong
Chương 725: Tìm trong đám nhân viên

Nhưng chính vì vậy, ông ta mới không muốn để cho lão Mộ mạo hiểm, nhất là khi thực lực của đối phương còn chưa rõ ràng, càng không thể để cho vị anh hùng cả đời canh giữ nhà họ Triệu này làm những chuyện nguy hiểm như vậy.

Triệu Lỗi Phong nghĩ tới đây, nói: “Dù sao hắn nhất định là nhân viên của nhà họ Triệu chúng ta, chỉ cần bị phát hiện là có thể xử lý hắn rồi!”

Lão Mộ gật đầu: "Nhưng lần sau xảy ra chuyện này, hy vọng gia chủ có thể để cho tôi xuất hiện, ông cũng biết, lúc này tôi không thể phạm sai lầm, tôi ở đây là để bảo vệ sự tồn tại của gia chủ Nhà họ Triệu, nếu gia chủ nhà họ Triệu Nếu xảy ra vấn đề gì thì dù tôi có chết cũng khó mà hết tội.”

Triệu Lỗi Phong gật đầu: “Yên tâm đi, tôi đương nhiên biết chuyện này, ông đừng lo lắng, nếu thật sự gặp nguy hiểm, tôi sẽ cho ông ra ngoài, lão Mộ, đã muộn rồi, ông mau đi nghỉ ngơi đi.”

Lúc này ông già mới quay lưng bỏ đi.

Triệu Lỗi Phong thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, ông ta biết sau lần này thì làm việc gì cũng phải cẩn thận hơn, bởi vì nếu Diệp Vô Phong nắm lấy cơ hội lần nữa, ông ta sẽ không có cách nào bảo đảm an toàn cho bản thân, trừ phi gọi những vị cao thủ xung quanh ra ngoài.

Nhưng không biết thực lực của đối phương là như thế nào, bên trong Cục Hồng Thuẫn cao thủ nhiều như mây, cho dù là đặt ở quốc tế, bọn họ nhất định cũng rất mạnh.

Đặc biệt, một nhân vật cấp đội trưởng như Du Kinh Hồng thậm chí có thể sánh ngang với các anh hùng quốc tế.

Với một người thực lực như vậy, ông ta thực sự không dám dễ dàng vạch trần con át chủ bài của mình.

Diệp Vô Phong đã trở về ký túc xá, không hề quấy rầy bất luận kẻ nào, lúc này anh mới yên tâm ngủ ở trên giường của mình.

Ngày hôm sau, tất cả nhân viên đều tập trung ở trong hoa viên, thế thân của Triệu Lỗi Phong thờ ơ nhìn những nhân viên này: "Tối hôm qua, trong nhà bị tấn công, kẻ đột nhập chính là một trong những nhân viên của chúng ta, tôi hy vọng kẻ xâm nhập dám làm dám chịu, từ trong đám người này đứng ra.”

Đám nhân viên đều kinh ngạc không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng bọn họ đều biết, hiện tại tuyệt đối không thể thừa nhận chuyện gì cả.

Hơn nữa những việc này đều không phải do bọn họ làm, ai nấy đều ngẩn cả ra.

Quản gia Tần lúc này cũng đi ra, rất tức giận nói: “Tôi dẫn các người vào, hiện tại xảy ra chuyện, ta không hy vọng các người có hành vi bao che lấp liếm, các người nên biết quy củ của nhà họ Triệu chúng ta, chết cũng không ghê gớm, điều đáng sợ là khi chết đi để lại hệ lụy cho gia đình, bạn bè người thân!”

Tất cả nhân viên nhất thời đều rất sợ hãi, đương nhiên không biết kẻ đột nhập là ai, nhưng trong lòng họ rất sợ hãi, nếu không có người đứng lên, có thể họ sẽ bị nhà họ Triệu trừng phạt tra tấn rất nặng.

Nhưng họ chỉ là những người bình thường, làm sao họ có thể chịu đựng được chuyện như vậy?

Vì vậy tất cả đều sợ hãi nhìn Quản gia Tần, Quản gia Tần cũng vô cùng bất lực, ông ta biết kẻ đột nhập sẽ không đứng ra, nhưng ông ta thật sự không thể hành hạ tất cả nhân viên, loại chuyện này chỉ xảy ra ở thời cổ đại thôi.

Diệp Vô Phong nhìn quản gia Tần, quản gia Tần lúc này mới chỉ vào Diệp Vô Phong: “Cậu đi ra.”

Diệp Vô Phong lộ ra vài phần nghi hoặc, vẻ mặt mang theo vài phần sợ hãi cùng lo lắng, biểu hiện rất tốt, tuyệt đối không ai có thể nhìn ra những cảm xúc này đều là giả.

Quản gia nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Chuyện này cậu có biết không?”

Diệp Vô Phong lắc đầu: “Tôi không biết, tôi không biết ông đang nói cái gì mà đột nhập gì cả. Chẳng lẽ là từ tối hôm qua, thế nhưng tối hôm qua chúng tôi ngủ cả đêm không bị quấy rầy mà?”

Điều này quả thực là đúng, ngay cả khi có kẻ gian đột nhập vào nhà, thì tòa nhà nơi nhân viên ở cũng không có chuông báo động.

Quản gia Tần lúc này mới cảm thấy Diệp Vô Phong là đáng nghi nhất, dù sao Diệp Vô Phong mới tới đây ngày hôm qua, tối hôm qua liền xảy ra chuyện này.

"Cậu không muốn thừa nhận cũng đúng, dù sao cậu cũng biết sau khi thừa nhận, cậu sẽ chết ở nơi này, nhưng tôi nói cho cậu biết, tôi đã nhìn thấu mọi chuyện, cậu đến nơi này chiều hôm qua, tối hôm qua xuất hiện một kẻ đột nhập, cậu là kẻ tình nghi lớn nhất!” Quản gia Tần tức giận nói.

Thế thân của Triệu Lỗi Phong híp mắt nhìn Diệp Vô Phong, ông ta cũng muốn xem chút manh mối, nhưng lại phát hiện hình ảnh của Diệp Vô Phong và kẻ đột nhập hình như có quá nhiều sai lệch, không chỉ về biểu hiện, mà ánh mắt cũng hoàn toàn khác nhau.

Ngoại hình của một người có thể thay đổi, nhưng đôi mắt không thể thay đổi.

Vì vậy ông ta cũng có chút không xác định được.

Quản gia Tần cũng không quan tâm lắm, ông ta cho rằng chính là do Diệp Vô Phong làm, vì vậy ông ta nói với vệ sĩ bên cạnh: “Bắt hắn lại cho tôi!”

Lúc này Diệp Vô Phong giả bộ rất tức giận nói: “Quản gia Tần, đừng bắt nạt người ta quá đáng, nếu ông muốn nói tôi là loại kẻ xâm nhập nào, ông có thể trưng ra bằng chứng. Nếu ông không thể có bằng chứng, vậy thì sẽ đổ oan cho người tốt, nếu tôi không phải, tôi sẽ gϊếŧ ông!”

Quản gia Tần không quan tâm lắm, thế thân của Triệu Lỗi Phong đứng ở bên cạnh khẽ cười: “Vậy thì cậu nói cậu không bước ra khỏi phòng, tôi muốn biết, làm sao để chứng minh điều đó đây?”

Diệp Vô Phong lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng tôi thật sự không có đi ra. Nếu ông không tin tôi, tôi cũng không thể làm gì. Tôi tới đây tìm việc, không phải người đột nhập gì cả. Tôi làm việc ở đây với mức lương năm mươi vạn một năm, đây là một công việc tốt mà tôi không thể tìm thấy ở bên ngoài, vậy nên tôi mới tới đây.”

Lúc này, anh tức giận nói: “Nhưng không ngờ mình bỏ ra nhiều tiền để có công việc mà chỉ nhận được hậu quả như vậy, nếu biết thế thì tôi đã không đến rồi!”

Quản gia Tần nghe vậy thì xanh mặt, ông ta biết Diệp Vô Phong đang nói cái gì nên nhanh chóng bảo vệ sĩ bắt Diệp Vô Phong lại.

Diệp Vô Phong giống như người thường, bị vệ sĩ dễ dàng bắt được, cũng cố gắng giãy giụa, nhưng không có cách nào thoát ra, ngược lại càng khiến hai vệ sĩ dùng sức mạnh hơn.

Anh vội la lên: “Đau quá!!”

Quản gia Tần tiến lên, nhìn Diệp Vô Phong: “Cậu không nói đúng không? Nếu hiện tại cậu thừa nhận cậu là kẻ xâm nhập, tôi sẽ thả cậu đi.”

Diệp Vô Phong nghiến răng: “Tên khốn, nếu tôi sống sót, tôi nhất định sẽ gϊếŧ ông!”

Trên tán Quản gia Tần đổ mồ hôi lạnh, lúc này nhân viên trong hoa viên cũng rất hoảng sợ, không biết Quản gia Tần muốn làm gì, bọn họ biết Quản gia Tần rất đáng sợ, xem ra là muốn bắt cho ra người đột nhập.

Nếu không bắt được, họ sẽ bị tra tấn.

Mà họ chỉ bằng xương bằng thịt, làm sao có thể trải qua sự tra tấn như vậy chứ?

Đọc truyện chữ Full